Chương 511 Mình Dùng Mạng Để Đổi!
Đát!
Đát!
Đát!
Đêm dài.
Thánh Ca Hải Dương phá vỡ sóng biển, lái vào vùng biển quốc tế.
Đèn pha to lớn không ngừng quét quanh bốn phía, chiếu sáng hải vực xung quanh hệt như là ban ngày.
Đột nhiên, trong màn đêm nơi xa có một chiếc máy bay trực thăng đang đến gần,d đang phát ra tín hiệu với bên dưới.
Trước sân bay của Thánh Ca Hải Dương, Tống Tử Văn dẫn theo cấp dưới, mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn chăm chú về phía chiếc máy bay trực thăng đang lượn vòng này.
Một bên khác, trong phòng tổng chỉ huy.
Trước màn hình chiếm trọn một vách tường, ánh mắt của người đàn ông thiết huyết nhìn chằm chằm vào trong màn đêm, máy bay trực thăng đang bị từng chùm đèn pha chiếu sáng. Tư liệu truyền đến từ trong máy bay trực thăng đã được mở ra ở trong máy vi tính.
Hơn mười nhân viên công tác đang nhanh chóng gõ bàn phím, xác minh tin tức jcj yêu cầu.
Không lâu sau, trong góc truyền đến tiếng báo cáo gấp gáp.
"Báo cáo!"
"Nhân viên Lý Tích Khánh, quyền sư Thái Lý Phật đến từ Lĩnh Nam, từng một người hoành hành tại chiến khu, lần xuất thủ cuối cùng được ghi chép là vào mười năm trước, năng lực phản ứng thần kinh, lực bộc phát đã đạt tới chiến lực cấp A."
Thông tin tương ứng hiện lên ở trên màn hình. Đó là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cân đối, vài đoạn hình ảnh đồ sát không rõ ràng được truyền ra từ trong video.
"Thứ đáng chết." Người đàn ông thiết huyết mắng một tiếng.
Du thuyền Thánh Ca Hải Dương là Xuân tuần do Vinh gia tổ chức, nếu như xuất hiện bất kỳ sơ suất nào thì đều như là đang đánh vào mặt Vinh gia. Trên thuyền có thể cho phép có chiến lực cấp A, nhưng lại không thể tùy ý cho phép người có nghi ngờ là chiến lực AA lên thuyền, bởi những người như vậy thường không dễ khống chế.
"Lái đi!" Anh ta trầm giọng ra lệnh.
"Vâng!" Một tiếng đáp cung kính vang lên.
Cùng lúc đó, máy bay trực thăng xoay quanh ở trong trời đêm nhận được tín hiệu, vũ khí cơ giới hóa được che giấu trên Thánh Ca Hải Dương thay đổi phương hướng công kích trên không trung. Máy bay trực thăng đợi một lát, sau đó rời đi theo phương hướng lúc đến.
Trước sân bay, Tống Tử Văn ôn nhu nhã nhặn đang bị khiển trách.
⚝ ✽ ⚝
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Hôm sau.
Không có ồn ào náo động nhất quán, Lục Bình vẫn tỉnh dậy dựa theo đồng hồ sinh học.
Trên chiếc du thuyền hàng đầu thế giới này không cảm nhận được một chút lắc lư nào, nhưng vẫn không nỡ ngủ.
Lục Bình gãi đầu một cái, chân đất giẫm ở trên mặt đất, kéo màn cửa sổ ra. Trời mới vừa tờ mờ sáng, vùng biển quốc tế bao la buổi sáng lập tức khắc sâu vào đáy mắt, đường chân trời cùng biển cả nơi xa giống như là bị nối liền với nhau, bốn phương tám hướng không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Đây là cảnh tượng mà Lục Bình chưa từng nhìn thấy!
"Hùng vĩ!"
"Mình dùng mạng để đổi!"
Lục Bình mắng một câu.
Anh vuốt vuốt cái trán, cảm giác trạng thái tinh thần không phải là rất tốt, liền dứt khoát khoanh chân ngồi xuống ở trước cửa sổ, tiến vào trạng thái thiền định dựa theo những gì mà Lý Anh đã dạy. Khác với lần đầu tiên thiền định, bây giờ anh đã rất nhuần nhuyễn.
"Chậc chậc chậc."
"Thật sự là lợi hại."
Buổi sáng.
Một tay Lục Bình cắm ở trong túi, vừa cười nhẹ vừa đi theo phía sau Nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã. Bọn họ đi xuyên qua đại sảnh, tiến vào phòng khách cỡ lớn. Chỉ nhìn thấy, hàng trăm nhân viên công tác của Vinh gia đều ăn mặc chính thức, ngồi ở trước mỗi tầng.
Mỗi năm người nhân viên công tác sẽ phụ trách tiếp đãi một phú hào quyền quý, lắng nghe yêu cầu, tìm đọc tư liệu, sửa soạn tin tức…
Khác với bên ngoài du thuyền, các tinh anh quát tháo phong vân trong các lĩnh vực khác nhau đều vô cùng yên tĩnh và khiêm tốn ở trong gian phòng này…
"Nếu như điều hòa không được thì sao?" Lục Bình lộ ra ý cười, hỏi.
Bên trong ánh mắt của anh có thể cảm nhận được bầu không khí cực nóng đang bao phủ khắp gian phòng khách này.
"Chiến trường tranh đấu ở tầng dưới cùng." Đôi mắt trong veo của Vinh Đạm Nhã đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh. Cô hơi dừng lại một chút rồi lộ ra ý cười, khẽ khom người rồi nói: "Nếu như Lục tiên sinh muốn đi thì tôi sẽ dẫn ngài qua đó."
"Nhưng mà, hôm nay là ngày đầu tiên, sợ là còn chưa có màn trình diễn cao cấp gì cho ngài xem đâu."
"Đi thôi."
"Dù sao cũng không có chuyện gì." Lục Bình nhún vai, nói ra.
"Lục tiên sinh, mời tới bên này."
Hôm qua, Nhị tiểu thư Vinh gia mặc một chiếc váy dài kiểu dáng Châu u phục cổ, hôm nay đã đổi thành một thân sườn xám ưu nhã, khoe rõ dáng người thướt tha. Cô vừa đi được mấy bước liền nghiêng người sang, nhìn chăm chú vào Lục Bình.
Hai người đi vào trong thang máy khác.
Vừa đến tầng dưới cùng của du thuyền, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt đỏ bừng của các phú thương.
Đấu trường có ghế ngồi bao quanh, không giống với các sân thi đấu hình tròn bình thường, sàn xi măng, diện tích hình vuông…
------
Dịch: MBMH Translate