← Quay lại trang sách

Chương 512 Chim Kinh Cức!

Lục Bình vừa bước chân vào đã nhìn thấy một bàn tay như rắn xuyên qua cổ họng của đối thủ, máu tươi trộn lẫn với thịt vụn lập tức vẩy xuống xung quanh.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười.

"Lục tiên sinh!"

"Hoan nghênh đến với chiến trường!"

Máu tươi xen lẫn thịt vụn vẩy xuống sàn như những hạt mưa.

Bốn phía chính là các màn hình tiếp sóng khổng lồ, đó là những góc nhìn khác nhau được phóng to bởi các camera có độ chính xác cao… Hình ảnh được phát lặp đi lặp lại, cảnh tượng bàn tay giống như rắn độc xuyên qua cổ được tái hiện rõ nét nhất!

Tiếng‌ hoan hô cuồng nhiệt vang vọng khắp toàn bộ đấu trường!

Lúc này, gương mặt của Nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã cũng trở nên đỏ ửng. Cô nhìn chăm chú Lục Bình, nâng ‌cao giọng hô.

⚝ ✽ ⚝

"Cảm ơn!" Lục Bình cười đáp lại nói.

Câu nói đầu tiên vừa nói ra khỏi miệng đã bị âm thanh như núi kêu biển gầm bao phủ. Trong tầm mắt, ánh mắt Vinh Đạm Nhã sáng lấp lánh, cô dường như đang khắc chế ma quỷ trong đáy lòng, nhưng vẫn khó mà ngăn được vẻ hưng phấn. Cô mở to hai mắt, nhìn vào mắt Lục Bình:

"Anh nói cái gì?"

"Tôi nói!"

"Cảm ơn!" Lục Bình hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt trở nên xán lạn, sau đó cũng cao giọng hô.

Lần này, Vinh Đạm Nhã tựa như là đã nghe rõ, nở một nụ cười tươi như hoa, tựa như là thiên sứ thần thánh bị Satan mê hoặc. Vinh Đạm Nhã quay người, ngón tay lạnh buốt lập tức bắt lấy bàn tay Lục Bình. Lục Bình bỗng dưng sững sờ, sau đó liền cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền đến. Thân thể anh nghiêng về phía trước, đi theo phía sau Vinh Đạm Nhã, hường vào trong đấu trường chém giết.

"Ngồi đi!"

"Nơi này là vị trí tốt nhất!"

Không tiến vào phòng dành riêng cho vọng tộc, Vinh Đạm Nhã lôi kéo Lục Bình, không ngừng xuyên qua đám người nóng bỏng. Ngay sau đó, cô co người lại giống như là hồ ly, giữ chặt Lục Bình, ngồi lên trước bậc thang rộng một mét ở trong một góc nhỏ. Lục Bình nhạy cảm chú ý tới phía trước bậc thang này phủ một lớp máu tươi và thịt vụn thật dày. Anh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía trận chém giết cách đó không xa, gần như hiểu rõ vị trí này chính là nơi có góc nhìn đẫm máu nhất…

Bậc thang không quá rộng, Lục Bình và Nhị tiểu thư Vinh gia ngồi sóng vai nhau.

Trận chém giết mới lại một lần nữa bắt đầu.

Bành trướng sức kéo!

Cảm xúc cực nóng!

Và… khung cảnh tàn nhẫn!

Nụ cười trên gương mặt Lục Bình không thay đổi, nhưng trên thực tế, những cảnh tượng đẫm máu kia đang không ngừng được phóng đại ở trong đầu anh. Làn da trong tay áo không ngừng nổi lên từng tầng da gà. Anh bắt đầu muốn ói, có chút muốn nôn mửa! Lục Bình thậm chí không dám hít sâu, bởi vì chỉ cần hơi dùng sức hút vào một ngụm thì mùi máu tươi xen lẫn trong không khí kia sẽ lập tức xông vào trong khoang phổi của anh, khiến anh không thể khắc chế nổi mà nôn mửa!

"Không thể nôn."

"Con mẹ nó nếu như mà nôn ra, không phải sẽ gây ra chuyện cười lớn hay sao?"

Lục Bình không ngừng nhắc nhở mình.

Sau khi thu hoạch được tình báo, anh đã từng giết người. Nhưng tại giờ phút này, Lục Bình mới biết cái gì gọi là tiểu vu gặp đại vu. Anh nhìn một màn trước mắt, chỉ cảm thấy nhận biết của mình đối với cái thế giới này dường như càng ngày càng xa lạ! ‌

"Ồ?"

"Lục Hợp Quyền đúng là có một ít hương vị."

Lý Đại Chung đi theo phía sau Lục tiên sinh giống như là cái bóng.

Ánh mắt anh nhìn về phía Lục tiên sinh đang ngồi sóng vai cùng Nhị tiểu thư Vinh gia, sau đó lại nhìn về phía chiến trận chém giết. Trên gương mặt đầu tiên là lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Nắm đấm quá mềm."

Vừa dứt lời, anh liền thu tầm mắt lại, trên võ đài, quyền sư đánh Lục Hợp Quyền kia lập tức tử vong. Lý Đại Chung tùy ý liếc nhìn không gian đấu trường chém giết ở tầng dưới cùng của du thuyền… Trong lúc đang quan sát, trong một nháy mắt nào đó, phản ứng khi đối mặt với nguy hiểm của quyền sư đột nhiên bị kích phát, lông tơ trên người nổi lên từng cơn, giống như là bị loài săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn để mắt tới. Nhưng ngay sau đó loại cảm giác sợ hãi kia đã lập tức biến mất.

Chỉ trong hai, ba giây ngắn ngủi, cảm giác sợ hãi đã biến mất ở trong không khí.

Mồ hôi trên người Lý Đại Chung rơi như mưa, nặng nề thở hổn hển. Anh cúi đầu xuống, thậm chí là không dám tìm kiếm bốn phía.

"Quyền sư Ám Kình!"

"Chiến lực cấp AA! Vinh gia dám tùy ý cho quyền sư như mình lên thuyền, sao lại không có nội tình như vậy được chứ?"

Trái tim Lý Đại Chung đập rất nhanh.

Trên thuyền này chân chính là ngọa hổ tàng long, chuyện anh ta năm đó càn quét băng đảng ở nước ngoài cũng không phải hư danh, nhưng ở trên chiếc thuyền này cũng chỉ được xếp vào tầm trung mà thôi.

------

Dịch: MBMH Translate