← Quay lại trang sách

Chương 514 Hội Nghị Bàn Tròn Giữa Các Vọng Tộc!

Lý Trọng Ngôn đứng lên, đi đến giữa căn phòng, ngẩng đầu nhìn về phía tấm bảng phía trên, trên đó là bốn chữ lớn: Bình phiên sóc mạc!

Đầu gối hơi khom xuống, ngay sau đó lập tức quỳ mạnh xuống đất.

Ông dập đầu vào trước bàn đá xanh, giống như đã trở nên điên dại, tiếp tục nâng đầu lên rồi lại đập xuống. Đầu tóc luôn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ chẳng biết đã trở nên lộn xộn từ lúc nào.

Yến Kinh hiện tại đang trải qua những thay đổi, vũng nước đàn hoàn toàn bị quấy đục, là người hay quỷ đều tham dự vào một tay. Mà Lý gia mất đi trụ cột liền thành vật hi sinh!

Trong thời kỳ biến động này, không người nào có thể dẫn dắt Lý gia qua sông!

Lý Trọng Ngôn chủ động phân thịt hoặc là các thủ đoạn khác, tất cả đều không thể vượt qua được vòng xoáy. Nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh đã dùng mạng của mình để hạ một nước cờ tốt!

Sau đó, khi thế cục trở nên hỗn loạn hơn nữa, Lý gia chắc sẽ thoát khỏi cảnh tuyệt vọng!

⚝ ✽ ⚝

Thời gian không ngừng trôi qua.

Đảo mắt đã đến ba ngày sau, mọi xung đột và hợp tác của các gia tộc phía dưới vọng tộc đều sắp được xử lý sạch sẽ.

Tiếp đó chính là khâu quan trọng nhất do vọng tộc đứng đầu Trung Hải, Vinh gia tổ chức, hội đàm vọng tộc, bắt đầu xác định âm điệu nhạc dạo và thái độ đối với tương lai của Trung Hải trong một năm tới. Sau khi buổi hội nghị quan trọng này kết thúc, gia chủ Vinh gia Vinh Tích Triều sẽ tiến hành phát biểu, sau đó chính là vũ hội bế mạc hoành tráng trước khi trở về địa điểm xuất phát.

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Trong gian phòng dành cho vọng tộc, trước boong thuyền.

Lục Bình nằm ở trên ghế che nắng, đeo một cái kính râm màu đen. Sau khi nghe thấy tiếng cánh quạt, anh lấy lại tinh thần và nói: "Đây là bên thứ năm, tính cả Ngô Bách Thanh vốn đã ở trên thuyền thì cũng đã có sáu vọng tộc chạy tới."

Lục Bình nhìn chăm chú về phía máy bay trực thăng hạ xuống, thu hồi ánh mắt.

"Sau khi Nhị gia Lý gia bị sát hại, toàn bộ bầu không khí đều trở nên bị đè nén."

"Tình cảnh của Lý Ngọc Trân lại càng thêm xấu hổ."

"Các thế lực liên quan tới mình tại Trung Hải đều bị tạo thêm một tầng áp lực."

Lục Bình nhớ lại tin tức thu được, ánh mắt phía sau kính râm không ngừng trốn tránh.

"Chạy!"

"Sau khi xuống thuyền liền chạy! Hiện tại vòng xoáy đang có xu thế càng ngày càng dữ dội.

Mình có thể lẫn vào mấy chuyện như này sao?"

"Về buổi hội đàm vào ban đêm thì cứ tùy theo tình huống vậy! Nếu như thực sự không được thì cũng không có biện pháp nào khác!"

Lục Bình mím môi một cái, ‌đầu ngón tay gõ gõ tay vịn.

Chạng vạng tối, các danh viện và phú thương đều tụ tập ở trước boong thuyền, ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn nơi xa. Tại vùng biển quốc tế mà bốn phương tám hướng đều là đường chân trời như này thì cho dù là đã quan sát cảnh tượng này mấy ngày rồi nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Qua một hồi lâu, tới gần bảy giờ, các du khách cũng không có hứng thú ăn uống cho lắm. Bọn họ thay những bộ lễ phục dạ hội xa hoa nhất, sau đó đi về phía hội trường chính.

Hội trường chính được bố cục theo phong cách cổ điển, trên dưới là ba tầng hành lang, chính giữa là cầu thang được trải thảm đỏ và trang trí chạm khắc hoa lệ. Trên bậc thang, dàn diễn tấu cao cấp nhất thế giới đang chơi những bản nhạc tuyệt vời.

Đúng lúc này, Lý Ngọc Trân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, giống như là một công chúa. Cô vẫn nâng cao chiếc cằm tinh xảo, bước đi từng bước bình ổn hướng về phía hành lang của hội trường chính.

Bốn phía, các danh viện và phú thương đi ngang qua chú ý tới Lý Ngọc Trân thì đều tránh đi giống như là tránh xa ôn thần vậy.

"Vẫn là cái dáng vẻ cao không thể với này!"

"Tôi thật sự là cảm thấy buồn nôn!'

"Còn tưởng rằng mình vẫn còn là công chúa của gia tộc đứng đầu sao? Giả bộ cái gì mà giả bộ?!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Chận, cô có nghe nói không, bây giờ tại Trung Hải, Xuyên Hòa phía sau cô ta cũng gặp tai vạ theo, sau khi trở về sắc mặt của cô ta chắc chắn sẽ vô cùng đẹp mắt."

Các tiểu thư danh viện từ lâu đã cảm thấy vô cùng bất mãn đối với Lý Ngọc Trân. Bọn họ ghen ghét người được ca ngợi là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại. Dựa vào cái gì mà lại dám bày ra vẻ mặt xem thường bọn họ dựa vào đàn ông?! Gương mặt luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng xa cách kia khiến cho bọn họ đều hận không thể xé nát nó.

Nhưng mà, khi bọn họ ngăn ở trước mặt Lý Ngọc Trân, mỗi lần bị đối phương nhìn chăm chú đều sẽ vô thức cúi đầu, sau đó tránh ra.

Sau đó, bọn họ tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Ngọc Trân, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên.

Hội trường chính.

Đám phú thương, danh viện, quyền quý ngồi ở phía trước ghế, có người phụ trách của Vinh gia duy trì bầu không khí.

------

Dịch: MBMH Translate