Chương 515 Ngài Là Thầy Của Tôi!
Tống Tử Văn mặc một bộ lễ phục, lộ ra nụ cười nhã nhặn, cũng cất bước đi vào hội trường. Khóe miệng của anh ta luôn luôn giương lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Anh ta vô cùng mong chờ đến vũ hội bế mạc.
Không lâu sau, tại tầng ba của hội trường chính. Có thang máy đi thẳng tới tầng lầu, một người đàn ông trung niên ăn mặc chính thức dẫn theo cấp dưới sải bước đi ra. Đám danh viện quyền quý lập tức chú ý tới hành lang, hưng phấn trông về phía xa.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông kia đi vào phòng hội nghị duy nhất trên tầng ba của hội trường chính, từ góc nhìn của bọn họ chỉ nhìn thấy hai cánh cửa gỗ ở bên trái và bên phải mà thôi.
Cửa thang máy lại mở ra.
Một người đàn ông trung niên khác bước ra ngoài, người này không giống như người trước đó, có vẻ như là hòa đồng hơn. Trước khi đi vào phòng họp, đối phương còn dừng chân, phất phất tay với các du khách ở tầng dưới.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình cắm một tay ở trong túi, nhìn chăm chú vào thang máy đang đi lên, sống lưng đang đổ mồ hôi. Anh không ngừng hít sâu, đồng thời cố gắng di chuyển lực chú ý của mình. Ánh mắt nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Đó là Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh đang đứng ở hai bên trái phải.
"Đúng rồi."
"Hoa Thanh, anh có gặp mặt vị kia của Cao gia không?" Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên cười hỏi.
"Đụng phải một chút từ xa."
"Đối phương đưa tay chỉ vào tôi." Tiết Hoa Thanh trầm giọng đáp.
"Ha ha!"
"Xem ra là kẻ đến không thiện." Lục Bình cười khẽ một tiếng, nói ra.
Nói xong, trong lòng anh lại bắt đầu âm thầm kêu khổ. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh lại nghiêng người nói với Đinh Thanh: "Thanh Tử, còn anh? Có gặp được vị kia của Kiều gia không?"
"Chưa từng." Đinh Thanh đáp lại.
Còn đang muốn nói cái gì đó, lúc này cửa thang máy chợt mở ra.
Lục Bình khống chế nụ cười trên mặt, sải bước đi ra ngoài. Anh nhìn chăm chú vào hội trường chính cổ điển xa hoa, không có dừng lại mà vẫn giữ nguyên tốc độ.
Đứng ở trước cửa phòng họp, Lục Bình bỗng dừng bước. Ánh mắt lướt qua khung cảnh ở dưới tầng, từ trong đám người, anh liếc mắt tìm được thân ảnh của Nhị tiểu thư Vinh gia, Vinh Đạm Nhã, còn có cả bóng dáng của Lý Ngọc Trân. Sau khi nhận thấy tầm mắt của đối phương, anh liền cười nhẹ rồi gật đầu.
Sau đó, Lục Bình xoay người lại.
Hai bảo an Vinh gia đứng trước cửa lập tức đưa tay kéo cửa gỗ sang hai bên!
⚝ ✽ ⚝
Tấm thảm màu đỏ sậm.
Bàn tròn trang nghiêm.
Từng đôi mắt nhìn về phía Lục Bình.
Lúc mới vào cửa, Lục Bình đã hít sâu một hơi, nhưng mà, sau khi đi vào phòng hội nghị bàn tròn này, anh vẫn bị áp lực như có như không kia làm cho sợ hãi.
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
"Con mẹ nó! Dọa ông đây sao? Các người muốn dọa ông đây à?!”
Phía sau cặp kính gọng vàng, Lục Bình nhìn chăm chú về phía trước bàn tròn, đã có bảy gia chủ vọng tộc ngồi xuống. Nhịp tim anh bắt đầu tăng tốc, nụ cười trên mặt đậm thêm mấy phần, trong đáy lòng lại điên cuồng mắng chửi.
"Các vị, chào buổi tối."
"Sao vậy?"
"Tôi không phải là đến chậm đó chứ?"
Lục Bình đón ánh mắt của mọi người, cười nói.
Anh đi vào trong phòng họp cổ điển trang trọng mấy bước, nhìn thấy đám gia chủ vọng tộc kia đều đang nhìn mình giống như là thần Zeus liền cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói.
"Lục tiên sinh là một người đúng giờ, thời gian rất chính xác."
Tại vị trí chủ vị bàn tròn, gia chủ Vinh gia Vinh Tích Triều đánh gãy bầu không khí trầm mặc, vừa cười vừa nói.
Nói xong, ông ta hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Lục tiên sinh, mời ngồi."
Lục Bình liếc qua, trên bàn tròn chỉ còn lại vị trí đối diện với Vinh Tích Triều. Cách sắp xếp vị trí này đúng là vô cùng thú vị. Đầu tiên, xem xét từ vị trí chỗ ngồi thì địa vị của vị trí này không thấp, tương đương với việc cho Lục Bình sự tôn trọng cao nhất. Thứ hai, từ góc nhìn của Lục Bình, Vinh gia chính là đang thể hiện quyền thế của bản thân một cách rõ ràng rõ ràng, lấy Vinh gia làm trung tâm, các vọng tộc còn lại bao vây xung quanh.
"Chào buổi tối!"
Lục Bình đi đến vị trí của mình, hai tay đặt ở trước thành ghế, sau đó nhìn về phía một hướng khác. Tại vị trí bên cạnh, Vinh lão gia tử Vinh Khánh Nguyên đang bưng một chén trà nóng, chậm rãi nhấp một ngụm. Bên cạnh lão gia tử còn có Thi lão gia tử và Tiền lão gia tử đánh bài chung vào mấy ngày trước. Anh lộ ra ý cười, gật đầu từ xa với ba người.
Nói xong, Đinh Thanh lập tức kéo ghế ra, để Lục Bình ngồi xuống. Lục Bình vốn muốn cởi áo khoác ra, nhưng sau khi nghĩ lại liền từ bỏ suy nghĩ này.
Chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ tử đàn, ở giữa trống không, trưng bày một gốc cây mà Lục Bình không biết tên.
Cạch!
Cạch!
Đúng lúc này, Vinh Tích Triều dùng tay gõ mặt bàn một cái. Tiếng vang mạnh mẽ lập tức vang vọng bên tai mỗi người ở đây.
------
Dịch: MBMH Translate