Chương 535 Thì Ra Là Như Vậy
Anh đi vào thang máy, đứng sóng vai cùng với một thanh niên mặc đồ công sở.
"Tạm thời không cần động vào cô ấy.”
"Tiếp tục nhìn chằm chằm, tôi luôn cảm thấy địa vị của cô ấy không giống với những con rệp kia cho lắm."
Thang máy lên cao, Lục Bình nhìn bóng người phản chiếu trên cửa thang máy, bỗng nhiên ôn hòa nói ra.
"Vâng!" Người thanh niên nghiêm túc đáp.
Nói xong, sau khi thang máy chạy qua vài tầng, thanh niên cất bước đi ra khỏi thang máy. Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, lần này nút tầng 58 tự động sáng lên.
[Tinh…]
Lục Bình đổi lại cặp kính gọng vàng, nhìn về phía số tầng thang máy. Trên gương mặt nhã nhặn của anh lộ ra ý cười. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng lần này trở về đã có rất nhiều thứ khác đi. Anh bước lên sân khấu từ phía sau màn, tham dự vào hội nghị bàn tròn dành cho các vọng tộc tại du thuyền Thánh Ca Hải Dương. Chuyện này tương đương với việc quyền hành của anh được công nhận là ngang với vọng tộc.
"Lục tiên sinh!"
"Lục tiên sinh!"
Cửa tháng máy cửa mở ra, trước cửa là thư ký Hạ Đình và thư ký Trần Định Quyên cùng xoay người lại và cung kính kêu.
"Ừm."
Lục Bình lên tiếng. Ánh mắt của anh lướt qua người hai người, nhưng lại lập tức thu hồi, giống như là đã phát hiện ra cái gì đó. Trước kia, lúc hai thư ký này đến nghênh đón anh, Hạ Đình gần như đều là đứng thứ hai. Mà lần này, người đã từng là thư ký thứ ba của Lý Ngọc Trân hình như còn đứng trên cả tổng quan Trần Định Quyên của Lý Ngọc Trân. Trong vòng tròn quyền quý, giai cấp địa vị được phân chia vô cùng rõ ràng. Hạ Đình đây chính là nhờ vào anh mà có được địa vị ngang hàng.
"Tiểu Hạ Đình, đã lâu không gặp nha." Anh đưa cuốn sổ trong tay cho Hạ Đình, giọng nói mang theo chút ý cười vang lên.
"Đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm!" Gương mặt Hạ Đình đỏ bừng, lập tức khom người đáp lại.
Cô luôn mặc một chiếc áo sơ mi phối kèm với chân váy ôm hông, rất giống với vị thư ký Kim trong bộ phim Hàn kia.
"Ha ha!" Lục Bình cười một tiếng, không có nói thêm gì nữa.
Anh cất bước đi ngang qua hai người bên cạnh. Sau khi hai người đứng thẳng dậy liền bước nhanh theo sau Lục tiên sinh.
⚝ ✽ ⚝
Cánh cửa văn phòng của tầng 58 được mở ra.
Ánh nắng tươi đẹp xuyên qua, rơi xuống trên gương mặt của Lục Bình. Anh nhìn về phía trước bàn làm việc, Lý Ngọc Trân đang dựa lưng vào cánh cửa sổ sát đất trong suốt. Lần này, cô không còn coi mình như là một cỗ máy chỉ biết xử lý từng hạng mục, từng hợp đồng không biết mệt mỏi giống như trước kia nữa. Chỉ nhìn thấy, cô có chút nghiêng người sang, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gối đầu ở trên thành ghế. Ánh mắt lạnh lùng có chút vô thần nhìn chăm chú về phía bầu trời.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lục Bình thả nhẹ bước chân, đi đến trước bàn làm việc rồi mới cất tiếng.
"Tôi đang suy nghĩ về câu nói kia của Lục tiên sinh?"
"Câu nói nào?"
"Anh nói tôi giống như là một chú chim hoàng yến, bị trói buộc trong một chiếc lồng giam hoa mỹ, đấu tranh cho một kết quả đã được định trước…" Lý Ngọc Trân vẫn nhìn về phía phương xa, đáp lại.
Nhưng ngay sau đó, cô thu hồi ánh mắt, vén sợi tóc trước trán ra sau tai. Ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú về phía Lục Bình, giống như là đang tuyên thệ:
"Lục tiên sinh, tôi chắc chắn sẽ không cứ nhận thua như vậy."
Lục Bình nghe vậy thì bỗng dưng sững sờ, nhưng nụ cười lại lập tức trở nên xán lạn:
"Đây mới là Lý tiểu thư mà tôi biết."
"Cô chỉ nhớ rõ một câu kia, như vậy thì câu nói phía sau thì sao?"
Thân thể Lục Bình hơi ngả ra phía sau, bắt chéo hai chân, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, khẽ cười nói. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục đọc lại phần văn án đã sáng tác trước đó: "Tôi tới để giúp cô, chí ít thì sẽ không để cô đến mức thua thảm như hiện tại."
Nói xong, Lục Bình lại cười nói: "Hiện tại, câu nói kia vẫn còn hữu hiệu."
"Đúng vậy."
"Tôi còn chưa kịp chia buồn với cô về chuyện của Lý Trọng Thanh tiên sinh. Nói đến đây, cô không cần quay trở lại Yến Kinh sao?" Lục Bình lại nói.
"Xuyên Hòa gặp phải một chút phiền toái, cần xử lý xong đã. Tôi sẽ trở về trong buổi lễ đưa tiễn." Lông mi Lý Ngọc Trân khẽ run lên, nhưng ngay sau đó cô liền lập tức cất giấu những cảm xúc chân thật nhất của mình ở đáy lòng, đáp.
"Thì ra là như vậy."
"Mặc dù Vinh gia đã định ra quy tắc mới, nhưng đó cũng chỉ là sự công bằng tương đối ở mặt ngoài mà thôi. Mấy động tác nhỏ, hoặc là đám người Tống gia và ba vọng tộc kia liên thủ là chuyện khó tránh khỏi."
"Như vậy đi…"
Lý Ngọc Trân đối diện với ánh mắt của Lục Bình, chờ đợi lời nói tiếp theo.
"Tôi sẽ bố cục cho cô và tập đoàn của mấy người Chu gia, về việc hợp tác như thế nào thì phải xem chính cô rồi."
Lục Bình cân nhắc từ ngữ, ý tưởng này mới chỉ xuất hiện trong đầu anh trong chốc lát mà thôi. Nhưng nghĩ đến chuyện liên hợp tập đoàn công nghiệp của mấy người Chu gia và thương nghiệp Xuyên Hòa lại với nhau, anh lại mơ hồ cảm thấy hai bên dường như vô cùng phù hợp.
Nương theo lời nói của Lục tiên sinh, Lý Ngọc Trân bắt đầu suy nghĩ. Tư duy và tầm mắt của cô kín đáo và sâu xa hơn Lục Bình nhiều, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ lập tức lộ ra vẻ rung động.
Nếu như thật sự có thể thành công, mặc kệ là Xuyên Hòa hay là tập đoàn liên hợp của Chu gia, chỉ sợ đều sẽ tiến một bước trong việc bành trướng thế lực, còn sẽ có khả năng chịu đựng được áp lực lớn hơn!
------
Dịch: MBMH Translate