← Quay lại trang sách

Chương 534 Tôi Bố Cục Cho Các Người!

Đinh Thanh vừa dứt lời liền nhìn về phía cấp dưới ở vị trí lái, chỉ là một ánh mắt người sau liền hiểu ra. Không lâu sau, bọn họ liền trông thấy một nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu vàng cầm một bó hoa hồng chạy đến trước mặt.

"Lục tiên sinh, đây là sim và điện thoại của ngài, còn có hoa và một bộ chăm sóc da Lamer, cùng với một số quà tặng nhỏ khác." Đinh Thanh đưa đồ tới trước mặt Lục Bình, cung kính nói.

Lục Bình đeo kính đen, cầm hoa, mang theo quà tặng, đi ra từ trong thang máy. Anh đi lại trong hành lang của văn hóa Ngô Minh, gặp phải một vài đồng nghiệp. Các đồng nghiệp nhìn thấy hoa trong tay anh thì đều lộ ra nụ cười. Bọn họ đang muốn nói cái gì đó thì chú ý tới Lục Bình đặt ngón trỏ ở trước môi, thế là liền nhẹ nhàng gật đầu.

Rất nhanh, Lục Bình đứng ở trước cửa văn phòng. Nơi xa, Trương Oánh Oánh đang mím môi, hai tay nắm chặt điện thoại, bên trong giao diện dừng lại ở khung chat trò chuyện với bạn trai.

Rõ ràng là không có người nhắc nhở, nhưng Trương Oánh Oánh giống như là có một loại linh cảm từ trong tối tăm. Cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, con mắt lập tức trợn to, nước mắt to như hạt đậu không nhịn nổi mà lăn xuống.

Sau đó, cô lập tức đứng lên, bước nhanh chạy tới nhào vào trong lòng bạn trai.

"Điện thoại bị mất rồi."

"Còn chưa kịp thay…"

Lục Bình gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy.

Lúc này, Cố Đại Thạch cũng đi lên phía trước. Anh chú ý tới, đồng nghiệp mới Từ Mộng dường như còn chưa biết thân phận của mình. Cô chỉ liếc mắt một cái liền cúi đầu xuống bàn làm việc trước mặt.

"Bên kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tại sao nội ứng trong tòa nhà lại đang bị quét sạch…"

"Mẹ kiếp!"

"Cứ để cho mình chờ như vậy, cái gì cũng‌ không nói?!! Ý là, bọn họ sẽ xử lý?"

Từ Mộng có chút điên cuồng mà vò đầu bứt ‌tai.

….

Đinh linh linh…

Trong phòng khách cũ kỹ.

Tiếng chuông chói tai lại vang lên một lần nữa, thân thể Trịnh Bác Văn với quầng thâm mắt dày đặc đột nhiên run lên. Anh nặng nề kết nối điện thoại, nhưng sau đó là cầu khẩn nói:

"Không phải là tôi không muốn!"

“Tôi cũng không có cách nào cả! Tôi không gọi được cho Lục Bình! Thật sự không gọi được!"

"Đừng ép tôi!"

"Đừng ép tôi!"

"Hay là… Hay là chúng tôi trả lại tiền cho các người?"

Trịnh Bác Văn sợ hãi nói.

Nói là muốn trả tiền, nhưng số tiền kia đã bị bạn gái tiêu tiền như nước vung đi hơn phân nửa, lỗ thủng to lớn kia làm sao có thể bổ sung được?

Anh dứt lời, đầu bên kia điện thoại không có trực tiếp đáp lại, một lát sau, một giọng nói lạnh như băng truyền đến:

"Lục tiên sinh đã quay về Xuyên Hòa."

Chỉ có một câu như vậy, điện thoại liền bị dập máy.

Trịnh Bác Văn bất lực mà tuyệt vọng quỳ rạp xuống trước sàn nhà.

"Anh Bình, anh khát nước không?"

"Để em đi rót nước cho anh!"

Lục Bình vừa ngồi xuống, bạn gái Trương Oánh Oánh đã chạy chậm đến trước máy lọc nước. Vừa đi được một nửa đường, cô chợt cúi đầu nhìn ‌về phía hoa hồng trong ngực, còn có bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay… Gương mặt vốn đang hồng nhuận phơn phớt lại càng đỏ, trái tim nhỏ bé của cô giống như là thắt lại ở trên người bạn trai. Cô lúc này tựa như là người mất hồn, quay trở lại trước bàn làm việc, cẩn thận đặt hoa hồng ở bên cạnh máy tính, còn cẩn thận gẩy gẩy bó hoa, trên mặt không kiềm chế nổi sự vui vẻ.

Sau khi thả quà tặng xuống, cô lại cầm lấy ly nước rồi đi về phía máy lọc nước.

"A Bình, đã xảy ra chuyện gì?" Cố Đại Thạch nhìn về phía Lục ‌ Bình, hỏi.

"Chắc là bị mất tại nhà ga vào đêm qua."

"Được rồi."

"Điện thoại kia dù sao cũng đã dùng hơn mấy năm rồi. Còn anh? Lần này đi công tác thế nào?"

"Mệt mỏi đúng là mệt mỏi! Tôi đi theo các đồng nghiệp Xuyên Hòa chạy lên núi để xem những ngôi nhà do các nhà thiết kế kia làm. Đúng là độc đáo và và giàu trí tưởng tượng. Tôi còn đi theo bọn họ tham gia một buổi salon thiết kế, thu hoạch không ít!"

Cố Đại Thạch bôn ba mấy ngày này, cũng vừa trở về vào lúc rạng sáng, còn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng lúc nói đến chuyến đi công tác lần này, vẻ mặt mỏi mệt đều biến mất hơn phân nửa, trở nên tươi sáng sinh động hơn rất nhiều.

"Anh Bình."

Bạn gái Trương Oánh Oánh đưa nước tới rồi ngồi xuống ở bên cạnh. Cô nhìn về phía bộ mỹ phẩm dưỡng da liền đau lòng nói một tiếng: "Mua đắt như vậy làm cái gì, có thể trả lại được hay không?"

Bộ Lamer này ít nhất cũng phải chục ngàn tệ!

"Không có việc gì, Xuyên Hòa đúng lúc phát một món tiền thưởng, xem như thu nhập ngoài định mức." Lục Bình ôn hòa vỗ vỗ mu bàn tay của bạn gái, mỉm cười đáp.

Anh dùng ánh mắt còn lại chú ý đến Từ Mộng, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Nhưng nhìn thấy phản ứng tâm lý của đối phương liền cảm thấy kỳ quái, bởi vì cô hình như còn không biết mình chính là Lục tiên sinh.

"Đúng rồi! Đại Thạch, Từ Mộng."

Nghĩ một lúc, Lục Bình xoay người vươn tay vào trong túi, đồng thời lên tiếng gọi.

"Hả?"

Từ Mộng đè xuống tiếng chửi rủa đối với quê nhà, xoay người qua nhìn về phía Lục Bình.

"Tôi cũng mua cho hai người một số món đồ lưu niệm nhỏ." Lục Bình nói xong liền đưa mô hình lưu niệm cho hai người.

Ánh mắt của anh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng trên thực tế thì lại đang cố ý thăm dò ánh mắt của Từ Mộng.

"Cảm ơn…" Từ Mộng thấp giọng đáp lại.

"Không cần cảm ơn." Lục Bình chú ý đến biểu cảm của đối phương, ôn hòa cười nói.

Sau khi chia quà xong, Lục Bình nhìn về phía bạn gái Trương Oánh Oánh, tiếp tục nói một tiếng: "Đúng rồi, anh còn phải lên lầu một chuyến, còn có việc chưa bàn giao xong."

Nói xong, Lục Bình đứng dậy, lấy một cuốn sổ màu đen ra từ trong túi xách, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.

------

Dịch: MBMH Translate