← Quay lại trang sách

Chương 537 Xin Ngài Hãy Đi Cùng Tôi

Ăn xong một hồi, Lục Bình bưng ly coca lên, nhìn về phía Từ Mộng đã ăn đến mức đỏ cả môi: "Tôi mời cô một ly, nghe Oánh Oánh nhà tôi nói, trong mấy ngày Đại Thạch và tôi không có ở đây, đều là cô chiếu cố cho cô ấy."

Từ Mộng bỗng dưng sững sờ, lập tức nâng ly lên:

"Không có! Không có!"

"Là Oánh Oánh đang chiếu cố tôi mới đúng!"

Tiếng ly thủy tinh va chạm thanh thúy, Lục Bình mượn động tác uống coca dùng dư quang khóe mắt quan sát người đồng nghiệp mới này. Thường xuyên trà trộn trong một đám lão hồ ly, tầm mắt của Lục Bình bị động được đề cao nhanh chóng. Anh có thể xác định được Từ Mộng rõ ràng là không biết mình.

"Cho nên… bên trong nội ứng cũng có kẻ hồ đồ sao?" Lục Bình nói thầm trong lòng.

Hồi lâu qua đi, chờ ăn xong nồi lẩu, Lục Bình dắt bạn gái Trương Oánh Oánh đi về một phương hướng khác.

Đi ở trong dòng người như dệt cửi, Lục Bình chú ý tới, ánh sáng ấm áp ánh lên gương mặt đỏ bừng của bạn gái. Cô giống như là đang vô cùng cao hứng, nhón chân lên, vui sướng nhảy chân sáo.

"Sao lại vui vẻ như ‌vậy?"

"Bởi vì…"

"Bởi vì anh Bình mới vừa kính rượu Mộng Mộng vì em… Không phải, ‌là kính coca." Trương Oánh Oánh dừng bước lại, nhìn thẳng vào mắt bạn trai, chân thành nói: "Anh còn nói là Oánh Oánh nhà tôi, điều này nói rõ, anh Bình đặc biệt đặc biệt coi trọng em!"

Lục Bình nghe thấy thì thoáng sửng sốt, sau đó đưa tay sờ sờ đầu bạn gái.

Sau khi đưa bạn gái lưu luyến không rời lên tàu điện ngầm, Lục Bình dừng lại một chút, hít sâu một hơi, sau đó ngược dòng người sải bước ra phía ngoài điện ngầm.

Bên cạnh cửa tàu điện ngầm, xe con màu đen dừng lại. Lục Bình ngồi vào trong xe, đối diện với ánh mắt của Viên Lợi Quân. Anh đang muốn nói chuyện thì điện thoại trong ngực đột nhiên rung lên.

"Gấp gáp như vậy sao?" Anh nói nhỏ một tiếng.

Nói xong liền kết nối điện thoại.

"A lô."

"Bác Văn à, có chuyện gì sao?" Lục Bình lộ ra ý cười, ôn hòa đáp.

Trong phòng khách lờ mờ cũ kỹ, Trịnh Bác Văn ấn ngón cái lên bên miệng, nặng nề thở hổn hển. Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lục Bình, nhịp tim liền nhảy nhót kịch liệt. Trong nháy mắt này, từng sợi lông tơ trên cánh tay đều dựng thẳng hết cả lên. Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bạn gái Dương Phỉ và hai vị khách thần bí đang đi vào trong nhà.

"A Bình."

"Cậu có thời gian không? Chúng ta cũng nên tụ họp một chút!" Trịnh Bác Văn lần nữa gọi A Bình, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt ‌rồi nói tiếp.

"Được!" Lời nói của Lục Bình vang lên.

Trong phòng khách cũ kỹ, dưới ánh đèn màu da cam, gương mặt tinh xảo thời thượng của Dương Phỉ lập tức lộ ra vẻ kích động bệnh hoạn.

"Tôi vừa đi công tác trở về, ngày mai còn có chút ‌việc, ngày kia đi."

"Được!"

"Được!"

"Tôi sẽ gọi thêm mấy người anh em khác nữa!" Trịnh Bác Văn tiếp tục nói.

Điện thoại bị cúp máy.

Bên trong xe con màu đen, Lục Bình nhìn thoáng qua điện thoại, khẽ thở dài một tiếng.

⚝ ✽ ⚝

"Xảy ra chuyện gì?"

Một bên khác.

Xe con màu đen chậm rãi tới gần tổng bộ Tào Môn. Tiết Hoa Thanh nhìn từ ngoài cửa sổ đã có thể trông thấy từ đường ngói trắng cổ xưa cách đó không xa.

Xe lái vào hầm gara của một tòa nhà phía sau từ đường.

Lúc này, mí mắt anh không ngừng nhảy lên.

Chỉ nhìn thấy, mỗi một chỗ trong tầng hầm gara hầu như đều bị bảo an đóng giữ, ngay cả một con muỗi đều không được bay vào. Mặc kệ là bảo an hiện đại hay là quyền sư của Tào Môn đều ẩn ẩn trà trộn ở trong đó.

"Tiết tiên sinh, xin lỗi."

"Đây là phân phó của Thanh gia."

Xe dừng lại.

Tiết Hoa Thanh vừa đi ra khỏi xe, bảo an trung niên dáng người cao lớn chờ ở bên cạnh xe đã nói một tiếng, sau đó kiểm tra các đồ vật ở trên người đối phương. Sau khi xác nhận là an toàn thì mới cho phép cho đi qua.

"Tiết tiên sinh, để lái xe và bảo an của ngài ở lại đây nghỉ ngơi đi."

"Xin ngài hãy đi cùng tôi." Thư ký của Đinh Thanh cung kính nói.

Cô làm ra tư thế mời, dẫn Tiết Hoa Thanh đi vào trong thang máy. Bọn họ không có đi vào tòa nhà, mà là tiếp tục hướng xuống dưới, xuống tầng thứ ba dưới tầng hầm.

Hai người không ngừng đi vào trong. ‌

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa kim loại có thể chống nổ, Tiết Hoa Thanh lập tức trông thấy Đinh Thanh và… một kho rương nhìn qua vô cùng bình thường.

"Cô đi xuống trước đi." Đinh Thanh nói với thư ký.

"Cái rương này là Lục tiên sinh tự mình vận chuyển trở về, theo như lời nói của Lục tiên sinh thì bên trong nó cất giấu tin tức có thể làm cho anh, cho tôi, khiến cho vô số đầu người tại Trung Hải thậm chí là toàn bộ Triệu Quốc cuồn cuộn rơi xuống!"

Đinh Thanh nhìn ra nghi hoặc trong lòng của Tiết Hoa Thanh, cũng không có che giấu, thuật lại lời nói trước đó của Lục tiên sinh cho đối phương.

Nghe thấy một câu nói như vậy, sắc mặt Tiết Hoa Thanh thay đổi , con ngươi kịch liệt co vào.

Anh không hề nghi ngờ lời nói của Lục tiên sinh, thân thể trở nên căng thẳng, cảm thấy kinh dị, hoảng sợ, nhưng cũng tò mò nhịn không được mà nhìn về phía kho rương, vô số tâm tư lóe lên trong đầu.

------

Dịch: MBMH Translate