Chương 538 Tiết Hoa Thanh Kinh Hãi!
"Là…Là cái gì?" Tim Tiết Hoa Thanh đập rất nhanh.
Anh cảm giác miệng hơi khô, ánh mắt dời khỏi kho rương, nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, khàn giọng hỏi.
Khó trách.
Khó trách khi đi vào tầng hầm gara này lại nhìn thấy đội ngũ an ninh và lực lượng vũ trang dày đặc đến không hợp thói thường như thế. Không, chỉ là cảm giác không hợp thói thường mà thôi, nếu như thứ đựng trong kho rương thật sự như những gì Đinh Thanh nói, như vậy cho dù là như thế thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Là do chỉ có thể làm đến mức độ này mà thôi.
"Không biết."
"Lục tiên sinh đang trên đường tới." Đinh Thanh lắc đầu, trầm giọng nói.
"Ngồi đi."
"Muốn hút thuốc không?”
Phía trước kho rương là bộ ghế sô pha màu đen và bàn trà mà Đinh Thanh cho người ta vận chuyển tới. Đinh Thanh ngồi ở bên cạnh, dùng tay chỉ về một cái ghế sô pha khác. Nói xong, anh còn vươn tay vào trong ngực, lấy ra một hộp xì gà rồi hỏi.
"Không cần."
"Lục tiên sinh lập tức tới ngay." Tiết Hoa Thanh còn có chút thất thần, sau khi ngồi xuống thì hơi dừng lại rồi nói.
"Anh xem đầu óc tôi kìa, thiếu chút là quên mất." Áp lực tâm lý của Đinh Thanh cũng rất lớn, ít nhất thì không có trấn định như biểu hiện ra ngoài. Anh vỗ trán một cái, trầm giọng nói ra.
Đinh Thanh bỏ thuốc lá vào trong túi, dựa đầu vào ghế sô pha, gối đầu lên chỗ tựa, ánh mắt nhìn về phía kho rương:
"Sau khi Lục tiên sinh giao những thứ này cho tôi đã nói không được để nó biến mất khỏi tầm mắt của mình, dù là tôi không có ở đây, dù là Tào Môn không có ở đây thì cũng phải bảo vệ nó an toàn."
"Mục đích lần này của Lục tiên sinh…" Tiết Hoa Thanh lộ ra suy đoán, thấp giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó, một bên khác.
Xe con màu đen chở Lục Bình cũng đã lái vào trong tầng hầm gara, anh ngồi ở hàng ghế sau, cẩn thận quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Khi trông thấy đội ngũ bảo an canh giữ ở xung quanh thì biểu thị hài lòng. Tình báo cơ mật màu đỏ cất giấu ở chỗ này an toàn hơn nhiều so với việc đặt ở chỗ của anh, ít nhất thì nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ có thời gian thiêu huỷ.
"Lục tiên sinh."
Xe dừng lại.
Viên Lợi Quân bước xuống xe trước, dùng ánh mắt ngăn cản thư ký và bảo an đang muốn tới gần, mình thì sải bước tới gần cửa xe, cung kính kêu.
"Ừm."
"Cô gái này là?" Lục Bình đi xuống xe, nhìn về phía người phụ nữ lạ mặt duy nhất cách đó không xa, tướng mạo rất phổ thông, mặc đồ công sở, tản ra khí chất già dặn, khẽ cười nói.
"Thư ký của Thanh gia.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Còn không vấn an Lục tiên sinh?!” Viên Lợi Quân nhìn về phía thư ký, nâng cao giọng, trách cứ nói ra.
“Kính chào Lục tiên sinh! Tôi là Trần Tĩnh, ngài gọi tôi tiểu Trần là được!" Trần Tĩnh khẩn trương đáp.
"Tiểu Trần? Không tệ, có thể được Thanh Tử đưa đến nơi này đã nói lên là người của chúng ta. Cô nhớ phải làm việc cho thật tốt, không được phụ sự tín nhiệm của Thanh Tử ." Lục Bình lộ ra ý cười, tán dương.
Nói xong, anh liền để Viên Lợi Quân đi ở phía trước, đi vào thang máy, đi xuống chỗ sâu nhất của hầm để xe.
"Cánh cửa kim loại này được làm bằng chất liệu gì?"
Đi vào chỗ sâu, không gian trống trải khắc sâu vào tầm mắt.
Lúc đi qua một cánh cửa kim loại nặng nề, Lục Bình nhịn không được mà dừng bước chân, tò mò đưa tay sờ thử. Cảm giác vào tay lại không cảm thấy lạnh buốt, mà là có một loại cảm giác ôn nhuận dày đặc, đưa tay gõ gõ không có truyền ra một chút tiếng vọng nào, ngược lại còn khiến đốt ngón tay cảm thấy có chút đau.
"Cánh cửa này được xây dựng theo tiêu chuẩn phòng không, cho dù xảy ra chiến tranh thì cũng có thể ngăn cản sát thương nổ trong thời gian ngắn." Viên Lợi Quân trầm giọng đáp lại.
Lục Bình nghiêm túc lắng nghe, nghe tới mấy chữ tiêu chuẩn phòng không thì hài lòng nhẹ gật đầu, ôn hòa tán thưởng: "Không hổ là Thanh Tử, xử lý mọi chuyện luôn ổn thỏa."
Tiếng bước chân truyền đến từ phía xa, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đã chờ đợi từ sớm.
"Lục tiên sinh!"
"Lục tiên sinh!"
"Thanh Tử."
"Mở kho rương ra đi."
Lục Bình ép tay xuống phía dưới, không tiếp tục trì hoãn nữa, trực tiếp vượt qua bọn họ đi tới phía trước kho rương. Một tay anh cắm ở trong túi, bỗng nhiên trầm giọng nói ra.
Giọng nói vừa vang lên, bầu không khí bốn phía chợt ngưng tụ lại.
Cách đó không xa, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh liếc mắt nhìn nhau.
Đinh Thanh bị gọi tên liền không chút do dự, nhanh chân đi tới phía trước kho rương, đưa tay nắm chặt chốt khóa lạnh lẽo sau đó vặn mở. Một tiếng két vang lên, Đinh Thanh kéo hai thanh sắt trước cửa ra… Hàng loạt túi hồ sơ màu nâu bên trong kho rương lập tức đập thẳng vào tầm mắt Đinh Thanh. Anh không dám nhìn nhiều, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Hoa Thanh."
"Anh thành lập Lục Nhĩ, nghe trộm tam giới lục đạo, tôi sẽ thúc đẩy cho anh một chút. Vào xem một chút đi, đây là quà mà tôi dành tặng cho anh." Lục Bình chuyển động bước chân, ánh mắt rơi vào người Tiết Hoa Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo vang lên.
------
Dịch: MBMH Translate