← Quay lại trang sách

Chương 542 Lục Bình Đứng Ngoài Quan Sát Trực Tiếp

Con mèo quýt mập mạp đang lười biếng nằm ở trên hai chân trắng đến phát sáng của Xuân Hạ.

Nó uể oải ngáp một cái, trong cổ họng phát ra tiếng meo meo. Cái đầu tròn vo của nó chợt ngẩng lên, nhìn lại bên ngoài gian phòng, tựa như là đã nhận ra cái gì đó, hai chân trước duỗi khỏi người ‌Xuân Hạ rồi nhảy xuống. Nó lung lay cái đuôi, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra khỏi phòng làm việc.

"Meo meo."

Con mèo quýt ngồi ở trước cửa chống trộm, bắt đầu kêu meo meo.

Lúc này.

[ Tinh tinh ——]

[ Tinh tinh ——]

Tiếng chuông cửa thanh thúy xuyên qua cửa phòng.

Xuân Hạ trợn tròn hai mắt, lại một lần nữa tuyệt vọng nhìn về phía nhân vật bị mình điều khiển rơi xuống từ đỉnh núi cao… Không đợi cô che mặt, bất đắc dĩ thở dài thì tiếng chuông cửa đã vang lên ở bên tai. Xuân Hạ thoáng sửng sốt, còn có chút chưa kịp phản ứng. Ngày bình thường, Xuân Hạ là một‌ trạch nữ, không có mấy người bạn, cũng rất ít khi đi ra ngoài. Đây hẳn là… Không, là tuyệt đối không có người tới cửa mới đúng.

Rất nhanh, cô như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt thanh thuần sạch sẽ lập tức trở nên hồng nhuận phơn phớt. Cô cuống quít đứng dậy, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, sau đó chạy về phía phòng khách. Vừa chạy được mấy bước, có lẽ là cảm thấy dép lê quá vướng víu nên trực tiếp hất ra luôn. Đôi chân ngọc trần trụi phấn nộn đi vào phòng khách, khẩn trương đứng ở trước cửa chống trộm.

"Hô!"

"Hô!"

Trái tim đập rất nhanh.

Xuân Hạ vội vàng muốn mở cửa, nhưng đoạn ký ức đã từng bị bạo lực mạng kia đã khiến cho cô dừng động tác trên tay lại. Cô hơi nhón chân lên, ghé vào mắt mèo…

Phanh!

Xuân Hạ đột nhiên kéo cửa phòng ra, ngay sau đó liền nhào vào trong lòng Lục tiên sinh.

⚝ ✽ ⚝

"Gần đây đúng là rất mệt mỏi."

"Tới nghỉ ngơi một chút, không có quấy rầy đến cô chứ?"

"Tôi còn cho rằng mình đang nằm mơ." Cô gái nhẹ giọng đáp lại.

Trong phòng khách.

Lục Bình cởi áo khoác, thuận tay đưa âu phục cho Xuân Hạ ở bên cạnh. Cô gái hôm nay mặc một bộ đồ trắng, váy quá gối phủ xuống một tấc, tất trắng nhẹ nhàng bọc lấy bắp chân. Cô thỏa mãn ôm âu phục vào trong ngực, cái mũi tinh xảo nhẹ nhàng hít hà, giống như là muốn ngửi quần áo của Lục tiên sinh thêm một chút, nhưng vẫn cố kiềm chế lại loại xúc động này.

"Lục tiên sinh, ‌tôi xoa bóp cho anh được không?"

"Vậy thì thử một chút đi." Lục Bình vặn vặn cái cổ, không có từ chối.

Anh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, chú ý tới con mèo quýt mập mạp vẫn luôn cọ cọ ống quần của mình thì trên mặt lộ ra ý cười, sau đó ôm nó vào trong ngực.

Xuân Hạ đi cất kỹ âu phục và cặp công văn rồi lại chạy trở về, ngón tay tinh tế chạm vào phần gáy của Lục tiên sinh.

Dễ chịu.

Rất dễ chịu

Lục Bình khép hai mắt lại, hưởng thụ sự an bình đã lâu không thấy. Qua một hồi lâu, anh mở mắt: "Như vậy là được rồi."

Nói xong, anh quay đầu, đối diện với đôi mắt giống như có thể nói chuyện của Xuân Hạ: "Vừa rồi ở trong thang máy tôi nhìn thấy cô còn đang phát sóng trực tiếp, cô đi làm việc trước đi, tôi đi tắm rửa một chút."

"Có nước nóng không?"

"Có… Có!"

Trong phòng tắm, Lục Bình dễ chịu ngâm mình ở trong bồn tắm. Không lâu sau, cánh cửa phòng tắm lại mở ra lần nữa, Lục Bình nhìn lại theo tiếng động, liền nhìn thấy Xuân Hạ cúi đầu đi đến. Làn da của cô hồng nhuận phơn phớt, gương mặt trái xoan cổ điển càng là kiều diễm ướt át. Cô trút bỏ quần áo, chân ngọc tinh xảo thò vào trong nước, môi đỏ khẽ nhếch.

Lục Bình tựa đầu vào trên bồn tắm, ngẩng đầu trông thấy trần nhà đã được phủ một tầng hơi nước mỏng manh.

Qua một lúc, Xuân Hạ không thở được, nổi đầu lên mặt nước hít thở một hồi, sau đó lại bắt đầu cúi xuống.

Không quá lâu, ba mươi phút ngắn ngủi.

Tắm xong.

"Lục tiên sinh, tôi đi tắt máy vi tính."

Làn da Xuân Hạ đã ửng đỏ, cả người so với ba mươi phút trước giống như càng tươi đẹp động lòng người hơn rất nhiều. Cô giống như là nhớ ra cái gì đó, nói với Lục tiên sinh đang sấy tóc.

"Ừm."

Lục Bình sấy‌ tóc, đầy không thèm để ý mà khoát tay áo, nhưng anh bỗng nhiên gọi Xuân Hạ đang chuẩn bị rời đi lại, hỏi: "Phòng trực tiếp có thể mở biến âm không?"

Trong phòng làm việc màu hồng.

Xuân Hạ mở máy biến âm, quay camera về phía mình. Cô nhìn về phía Lục tiên sinh ở trước cửa rồi nói:

"Tiên sinh, đã điều chỉnh xong."

Lục Bình nghe vậy, lúc này mới tò mò đi vào. ‌

Anh ngồi ở cái ghế bên cạnh Xuân Hạ, có chút hăng hái nhìn về phía màn hình máy tính. Anh nhất thời cảm thấy hứng khởi, muốn ngồi bên cạnh Xuân Hạ xem xem cô thường trực tiếp như thế nào.

"Con số này… đại biểu cho nhiệt độ? Hay là số người bên trong phòng phát sóng trực tiếp?"

Lục Bình nhìn thoáng qua, chỉ trông thấy làn mưa đạn lít nha lít nhít chiếm lấy cả toàn bộ màn hình!

Làn mưa đạn kia chồng chất cùng một chỗ, căn bản không nhìn rõ là nói cái‌ gì, chỉ có một chút tin tức khen thưởng mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lục Bình dùng tay chỉ vào con số đang tăng lên nhanh chóng kia, hỏi.

"Ừm."

"Là con số đại biểu cho số người trong phòng trực tiếp."

------

Dịch: MBMH Translate