Chương 547 A! A! A! Chỉ Có Lục Tiên Sinh Tin Tưởng Tôi!
Hàng loạt chiếc xe đen trắng không ngừng thừa dịp bóng đêm mà lái vào lò mổ Trung Hải.
Lò mổ này nằm ở vùng ngoại thành, là sản nghiệp của Tào Môn, trong thời gian tới sẽ được dùng làm nơi thẩm vấn.
"Nhanh!"
"Nhanh hơn chút nữa!"
Đội ngũ đặc chiến mang theo khăn trùm đầu màu đen hành động rất nhanh, không ngừng vận chuyển học viên đang hôn mê vào trong nhà xưởng. Trong bóng đêm lờ mờ, chỉ nghe thấy từng giọng nói ngắn gọn và mạnh mẽ.
Không lâu sau.
Một chiếc xe con màu đen khiêm tốn lái vào bên trong lò mổ, bánh xe lái qua một vũng máu đen.
"Hoắc."
"Đinh Tông Trưởng, anh tìm tới chỗ nào vậy, đúng là có một ít thứ thú vị."
Phía trước hàng ghế sau, Tiết Hoa Thanh nhìn về phía lò mổ trong màn đêm cách đó không xa thông qua cửa sổ xe, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Lò mổ xi măng cốt thép, trên vách tường là từng dây thường xuyên màu xanh sẫm. Lúc hạ cửa sổ xe xuống, mùi máu tươi tích lũy lâu ngày trong không khí khiến cho Tiết Hoa Thanh đều cảm thấy có chút muốn nôn mửa.
"Đủ rồi." Đinh Thanh hút một hơi thuốc, cười khẽ một tiếng.
"Đi thôi."
"Từ từ, đợi một chút."
Đinh Thanh kéo Tiết Hoa Thanh lại. Anh đưa tàn thuốc trong tay lên bên miệng, cúi người lấy ba chiếc mũ trùm đầu ra từ phía dưới ghế: "Diễn trò thì phải diễn cho trót, cầm lấy."
Tay Tiết Hoa Thanh nắn vuốt mỹ trùm đầu, hẳn là đồ mới. Anh không do dự nhiều mà đội lên đầu, mũ trùm đầu dán vào làn da, chỉ lộ ra đôi mắt và miệng.
"Sư phụ Lý, ngài cũng đội vào đi." Đinh Thanh nhìn về phía tổng huấn luyện viên Lý Đại Chung đang ngồi trên ghế lái.
Ba người đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
Tại cửa chính lò mổ.
Đội ngũ áo đen canh giữ ở hai bên chậm rãi kéo cánh cửa sắt nặng nề ra.
Đám người đi vào trong, không lâu sau, từng dãy lợn giết mổ ở chính giữa nhà máy đập thẳng vào tầm mắt mấy người Đinh Thanh. Giữa khung cảnh kinh dị đáng sợ kia chính là các học viên đang bị đè xuống.
Các học viên được xếp thành hai hàng, đầu chồng lên nhau, ở giữa chính là một rãnh thoát nước.
"Lần này không thể hoàn toàn xem như là một đợt khảo hạch được. Tôi còn sắp xếp một đội ngũ chuyên môn, tiến hành định hướng và quan sátm ghi chép đối với mỗi một học viên."
"Lúc đối mặt với nguy cơ thì tố chất tâm lý thế nào, lực phản ứng thế nào, dũng khí ở mức độ nào…" Hai tay Đinh Thanh cắm ở trong túi, chậm rãi nói ra.
Trong nhà máy này, các đội viên mặc đồng phục màu đen nghiêm nghị đứng ở các vị trí khác nhau, chỉ có ba người bọn họ là tùy ý đi vào.
Đám người đứng ở trước lan can sắt trên tầng hai.
Đinh Thanh quan sát đám học viên phía dưới, ánh mắt bình tĩnh, nhìn về phía đội trưởng phía dưới lầu, giọng nói lạnh như băng: "Bắt đầu đi."
⚝ ✽ ⚝
Trong cơn hôn mê mơ hồ, chợt cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến từ phía sau đầu.
Không thể nhớ nổi là tại sao.
Chợt!
Mái tóc ngắn bị túm lên, Hoàng Văn Vượng đang hôn mê đột nhiên bị cơn đau làm cho bừng tỉnh. Anh chỉ kịp trông thấy những con heo nhuốm đầy máu tươi. Anh hít sâu một hơi, mùi máu tươi nồng đậm lập tức tiến vào bên trong khoang phổi.
Ọe ——
Thức ăn đã tiêu hóa như muốn tuôn ra ngoài từ trong cổ họng, nhưng còn chưa kịp nôn ra, Hoàng Văn Vượng đã cảm thấy đầu mình bị dùng sức ấn xuống, ngay sau đó, đầu bị ngâm ở bên trong dòng nước lạnh buốt.
Ọe ——
Hoàng Văn Vượng nôn ra ngoài.
Trong nước nôn hỗn tạp, anh liều mạng giãy dụa, lúc sắp không chịu nổi nữa thì những sợi tóc trên đầu lại bị siết chặt, nương theo cảm giác đau đớn kịch liệt, đầu đột nhiên bị kéo ra khỏi mặt nước!
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Hoàng Văn Vượng thống khổ thở hổn hển. Lúc này, anh đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt, là một lò mổ chứa đầy xác heo. Các học viên bên trong trại huấn luyện đều bị trói chặt tay chân, xếp thành hai hàng giống như là con rệp vậy. Mỗi một người đều bị túm đầu, nhấc sợi tóc lên sau đó lại bị nhấn xuống trong rãnh nước.
Anh còn muốn tiếp tục dò xét, đầu lại lần nữa bị ấn vào trong nước lạnh.
Muốn chết.
Thật sự muốn chết.
Cứ như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu lần, không biết đã qua bao lâu. Lần nữa bị vớt ra, tóc đã bị nới lỏng, thân thể co quắp trên mặt đất giống như là một con tôm.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong nhà máy.
Giãy dụa nhìn lại, đó là thủ lĩnh của đám người áo đen. Anh ta nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì khóe miệng hơi nhếch lên. Giọng nói mang theo ý cười của anh ta vang lên ở bên tai tất cả mọi người:
"Hiện tại, có người bạn hiểu chuyện nào có thể nói cho tôi biết các người đã trải qua những gì ở trong trại huấn luyện kia không?" Giọng nói của thủ lĩnh vang lên.
Giữa các lò mổ san sát, tất cả học viên đều trầm mặc.
"Năm người nói cho tôi biết sớm nhất, tôi sẽ cho người đó một khoản tiền, sau đó tiễn người đó rời khỏi cái nơi quỷ quái này." Thủ lĩnh tiếp tục nói.
------
Dịch: MBMH Translate