← Quay lại trang sách

Chương 548 Chơi Rất Vui Vẻ

Trước lan can trên tầng hai, Đinh Thanh cùng Tiết Hoa Thanh, sư phụ Lý đều không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn chăm chú một màn này. Quả nhiên, sau khi câu nói kia vang lên, học viên thứ nhất giơ tay lên… Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, cùng người thứ năm lần lượt giơ tay lên!

Năm học viên kia được cởi trói, sau đó được mang khỏi nơi này.

"Còn ai nữa không?"

"Bây giờ nói vẫn còn kịp." Ánh mắt thủ lĩnh lại lướt qua trên người từng học viên còn lại, khẽ cười nói.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đám người mặc đồ đen lại lần nữa túm lấy tóc của các học viên!

Lúc này, lại có các học viên giơ tay lên, đồng thời, số lượng tăng lên rất nhanh.

Ba người!

Năm người!

Mười lăm người!

Số lượng học viên quỳ trước sàn nhà lạnh buốt không ngừng giảm đi.

Tóc của Hoàng Văn Vượng bị nắm lấy tận gốc, anh thở hổn hển, nước mắt và nước mũi đều chảy tùm lum. Anh nhìn về phía các học viên bị đưa đi, nói là có thể rời khỏi chỗ địa ngục này, có thể trở lại nhà, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

"Tôi…"

"Tôi…"

Ngón tay mập mạp của anh hơi giơ lên, hình như là muốn giơ tay lên.

Tay giống như… là muốn giơ lên.

"A!"

"A!!!"

"A!!!"

Hoàng Văn Vượng đột nhiên hét lớn, hai tay nắm chặt. Vẻ mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên, nước mắt không ngăn nổi mà lăn xuống.

Anh điên cuồng rống giận gào thét.

Lời nói trước đây của Lục tiên sinh không ngừng vang lên ở bên tai anh.

Anh chính là một tên củi mục!

Sống hơn hai mươi năm chưa từng được người nào công nhận. Cha mẹ? Thầy cô? Không có, đều không có! Chỉ có Lục tiên sinh! Chỉ có Lục tiên sinh cảm thấy mình có thể!

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!!

"Đinh Thanh."

"Đưa số điện thoại của tôi cho Văn Vượng."

"Văn Vượng."

"Tôi đã xem kỹ các video huấn luyện của cậu trong những ngày này. Mà cậu chính là một trong những người mà tôi coi trọng nhất."

"Cậu có được lực lượng mà ngay cả bản thân đều không có phát hiện ra."

"Năng lực phản ứng thần kinh của cậu vượt xa bất kỳ kẻ nào, mà đây lại là năng lực cực kỳ khó cải thiện thông qua luyện tập."

⚝ ✽ ⚝

Nương theo tiếng gào thét này của Hoàng Văn Vượng, một số học viên vốn đang còn do dự chợt dừng lại, cắn chặt môi, lại một lần nữa bị ấn vào bên trong dòng nước lạnh như băng.

Sau vài lần đã không còn học viên nào lên tiếng nữa. ‌

"Vốn dĩ hẳn là có ba mươi bốn học viên từ bỏ. Nhưng bởi vì tiểu tử này…" Đinh Thanh lộ ra ý cười, đón lấy ánh mắt của Tiết Hoa Thanh và Lý, nói ra: "Chỉ có 30 người thất bại."

"Sư phụ Lý.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Nhóm bốn mươi học viên còn lại này xem như là đã thông qua tiêu chuẩn thứ nhất rồi đúng chứ? Tỷ lệ là 0.57, đạt hơn 50% so với tiêu chuẩn mà anh đã nhắc tới."

"Chúc mừng anh, sư phụ Lý." Đinh Thanh vừa cười vừa nói.

Nói xong, anh thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía những học viên kia, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò: "Các người nói xem, ai có thể chịu tới cuối cùng?"

"Tôi cảm thấy là người kia." Tiết Hoa Thanh chỉ tay.

Trước ngón trỏ của anh, nữ học viên Ngô Mỹ Ngọc từ đầu đến cuối chỉ nhếch miệng, cho dù là bị túm tóc, bị ấn vào trong nước cũng không kêu một lời, chỉ yên tĩnh nhẫn nại.

"Đêm nay đến đây thôi."

"Chơi rất vui vẻ."

Trong căn nhà cao cấp.

Camera trực tiếp đã tắt, Lục Bình duỗi lưng một cái, nhìn về phía ánh mắt như có thể nói chuyện của Xuân Hạ, cười nói.

Vốn chỉ là nhàm chán, tùy ý hành hạ một vòng như thế ở trên internet, nhưng không nghĩ tới lại thư giãn và đã nghiền hơn so với trong tưởng tượng. Được hàng triệu cư dân mạng gọi là đại lão, được các streamer hàng triệu fans‌ thậm chí là hơn trăm triệu fans cung kính chơi trò chơi cùng mình.

Đây chính là những thứ do thân phận và quyền ‌lực mang đến.

Lục Bình biết, phía sau internet nhất định sẽ có một số người có thể thông qua vết tích thủ đoạn của Tiết Hoa Thanh để đoán được lên người mình. Nhưng mà như vậy thì có thể như thế nào đây?

Từ sau khi xuống khỏi du thuyền Thánh Ca Hải Dương, anh đã không thể giấu được rồi.

"Hì hì."

"Lục tiên sinh vui vẻ như vậy là đủ rồi." Xuân Hạ nhu thuận đáp lại.

"Gần đây đều thuận lợi chứ?" Lục Bình nhẹ gật đầu, liếc nhìn con mèo quýt mập mạp đang cọ cọ bên chân liền đưa tay ôm nó vào trong lòng, đồng thời ôn hòa hỏi.

"Ừm!"

"Rất thuận lợi, những người đồng hành bên trong giới đều đối với tôi rất khách khí."

"Vậy là được rồi."

Lục Bình lại tiếp tục nói chuyện với Xuân Hạ một chút. Không lâu sau, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở đôi môi hơi hồng của Xuân Hạ…

"Meo ô!"

Con mèo quýt mập mạp lại lần nữa nhảy xuống trước sàn nhà. Nó lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn phản chiếu hai bóng người đang đan vào một chỗ.

⚝ ✽ ⚝

"Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về."

Đêm dài.

Trước giường, Xuân Hạ mềm mại dựa vào trong lòng Lục Bình. Lục Bình hưởng thụ giờ phút an bình này, sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu liền nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai cô gái.

Anh vừa mới nói xong, cô gái liền khẽ chống hai tay lên, nửa ngồi‌ thẳng lên. Cô cắn môi, đôi mắt long lanh ngấn nước.

"Ừm!" Xuân Hạ thấy Lục tiên sinh không có phản ứng mềm lòng, đành phải dùng sức gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate