Chương 597 Lục Bình Cái Thế Giới Này!
Ai!"
"Đầu căng thêm một vòng!"
Chạng vạng tối.
Ánh chiều tà chiếu xuống trong văn phòng.
Lục Bình dựa vào bên cửa sổ, đưa tay day day huyệt thái dương hai bên. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Từ sau khi đổi mới ra tình báo cơ mật màu đỏ, đây là lần đầu tiên anh đọc cẩn thận. Lượng tin tức phức tạp, so với tình báo cơ mật màu cam trước đây hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.
"Ngẫm lại một chút."
Lục Bình khép kín hai mắt, đặt mình vào bên trong thế giới đang biến đổi.
"Giữa thế kỷ trước, trăm năm không có tình thế hỗn loạn. Có một số bàn tay đen đã thuận thế khuấy cho vòng xoáy vốn đã hỗn loạn này trở nên càng thêm hỗn loạn. Bọn họ thống trị vùng đất cổ lão này hàng trăm năm, thậm chí là kéo các vọng tộc và thế gia lâu đời mấy trăm năm vào bên trong tranh đấu."
"Nam Bắc Triệu Quốc, mỗi một khu vực đều không ngừng có vọng tộc, thế gia và chủng tộc rơi xuống từ ngọn tháp. Mà đồng thời, bên trong các thế gia và vọng tộc mới quật khởi có trộn lẫn rất nhiều tồn tại ủng hộ khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh!"
Bành!
Không ngừng thay thế.
Lục Bình có một loại cảm giác ngạt thở, cảm giác mình tựa như là rơi vào trong biển đen và một trận vòng xoáy quét sạch thiên địa. Cho dù dựa vào tài nguyên và năng lượng anh nắm giữ hiện tại thì vẫn có cảm giác bản thân như là phù du nhỏ bé giữa mặt trời to lớn vậy.
"Thật là đáng sợ."
"Ai!"
"Mẹ kiếp!"
"Ngay từ đầu, bàn tay đen khuấy động vòng xoáy ngập trời đã chỉ kiếm vào thế gia và vọng tộc. Lòng dạ đối phương như biển, nhìn xa trông rộng, muốn thay đổi nhật nguyệt, muốn sáng lập ra một thế giới bình đẳng. Nhưng mà, trong trận đánh thần tiên kia, tại bóng mờ thế giới phương Tây đã sinh ra hai con quái vật khổng lồ là khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh. Bọn chúng tiếp ứng cho một số tên nội gián, bắt lấy cơ hội, đánh cắp một phần quyền hành thắng lợi tương đương!"
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không ngừng đắm chìm.
"Anh Bình?"
"Anh Bình!"
Bên tai truyền đến tiếng gọi.
Lục Bình bỗng dưng giật cả mình. Anh lập tức mở mắt ra, trông thấy bạn gái Trương Oánh Oánh, Cố Đại Thạch còn có đồng sự mới Từ Mộng đều đang nhìn mình.
"Có chút buồn ngủ mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, kết quả thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi." Lục Bình làm bộ ngáp một cái, nói.
Anh liếc nhìn thời gian, đã đến giờ tan việc. Anh không vội vã đứng dậy, mà thu dọn đồ đạc, mang theo cặp công văn: "Đi thôi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Bốn người tựa như là dân đi làm bình thường, đi vào thang máy, bước vào quảng trường trước tòa nhà.
"Thành công, cũng thất bại!" Khi sắp đi ra khỏi quảng trường, Lục Bình đột nhiên dừng bước, thầm nghĩ.
Anh mang theo cặp công văn, ngẩng đầu nhìn về phía các tòa kiến trúc xi măng cốt thép mọc lên từ bốn phía. Giữa các tòa nhà chọc trời, các cá thể lộ rõ vẻ nhỏ bé hệt như những con kiến.
Lục Bình có chút buồn vô cớ. Anh cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao mặc kệ là vọng tộc cũng được, là thế giới cũng thế… bên trong thế giới đều đang cố gắng duy trì sự khắc chế, giấu giếm một mặt ăn thịt người kia ở trong bóng tối. Từ sâu trong con người bọn họ luôn xem người bình thường như sâu kiến, nhưng vì sao còn muốn che giấu chân tướng? Đây chính là khế ước chính thức do vọng tộc và thế gia định ra sau trận biến đổi năm đó.
"Anh Bình, xe tới rồi!"
Trạm xe lửa.
Giờ cao điểm buổi tối, dân đi làm đông nghịt.
Bạn gái Trương Oánh Oánh nắm tay bạn trai, nghiêng đầu thăm dò, trông thấy đoàn tàu đã vào trạm liền gọi một tiếng. Cô kiễng chân, đôi môi mang theo chút lạnh lẽo chạm vào môi Lục Bình giống như là chuồn chuồn lướt nước. Cô vui vẻ chạy về phía đoàn tàu giống như là một con bướm bay múa, tiến vào trong xe, xoay người, vẫy vẫy tay.
Lục Bình có chút ngây người, nhưng lập tức lộ ra ánh mắt ôn hòa nhìn bạn gái rời đi.
Anh mang theo cặp công văn, đi ngược dòng người trở về. Trong đầu còn đang nhớ lại tình báo cơ mật màu đỏ. Anh hôm nay đọc ròng rã cả một ngày nhưng cũng chỉ có thể thấy rõ một trận chiến sử thi đã từng xảy ra mà thôi.
Thì ra, tại nơi người bình thường không nhìn thấy đã từng xảy ra một trận đấu lâm ly như này!
"Tình báo trong kho rương ghi chép chi tiết về mỗi một vọng tộc mới giao thế, số lượng thành viên liên quan đến gia tộc đúng là một con số kinh người. Không chỉ là Ngô gia, Cao gia và Kiều gia, ngay cả Tống gia Lĩnh Nam cũng có ghi chép."
Lục Bình đứng ở trước bậc thang, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Anh cảm thấy không hiểu sao lòng mình lại xao động, giống như là muốn liều lĩnh dấn thân tham dự vào chuyện gì đó. Nhưng rất nhanh, anh lại cố gắng nhẫn nhịn cái cảm xúc này của mình.
Anh móc cặp kính mắt gọng vàng ra từ trong ngực rồi đeo lên. Dòng máu cực nóng dường như bởi vậy mà được che giấu. Ánh mắt Lục Bình lạnh lùng, đi ra ngoài.
Một bên cửa tàu điện ngầm, những người bán hàng rong tóc hoa râm đã dựng hàng, có mấy người mặc đồ lao động đứng xếp hàng, mua một phần mì lạnh hoặc là một cây xúc xích nướng.
"Như vậy thì mình đã hiểu rồi."
------
Dịch: MBMH Translate