← Quay lại trang sách

Chương 596 Đã Đợi Quá Lâu

Nói cách khác, bộ não bên trong càng phát triển thì càng tiến gần hơn với logic vận chuyển của một đoàn đội thông tin.

Đến lúc đó.

Có lẽ không ‌chỉ là não bộ bên trong của Lục tiên sinh, cũng sẽ là bộ não bên trong của tổ chức tình báo Lục Nhĩ do Tiết Hoa Thanh thành lập.

⚝ ✽ ⚝

Thời gian lặng lẽ trôi qua bên trong màn đêm.

Hôm sau.

Trời âm u.

Thở dài.

"Ghét nhất là những ngày trời mưa."

Lục Bình mang theo cặp công văn, đi ra từ cửa tàu điện ngầm. Lục Bình tựa như là một nhân viên công chức vô cùng bình thường, trà trộn vào đám người đi làm. Chỉ là, không giống với những bước chân vội vã của những người đi làm khác, bước chân của Lục Bình không nhanh không chậm, không ngừng có công nhân viên chức lướt qua bên cạnh anh.

Đứng trước lằn ranh, Lục Bình ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời âm u.

"Ồ!"

"A Bình!"

Cố Đại Thạch đã trông thấy thân ảnh của Lục Bình từ bên kia ngã tư đường từ lâu. Anh tăng nhanh bước chân, đột nhiên vỗ một cái lên lưng Lục Bình, ngay sau đó dùng sức ôm cổ đối phương rồi hô.

"Đại Thạch, chào buổi sớm!" Lục Bình cười đáp lại.

Đùa giỡn một hồi, hai người sóng vai đi về phía công ty. Vừa đi được mấy bước, Cố Đại Thạch bỗng nhiên dừng chân rồi nhìn thẳng vào mắt Lục Bình, chân thành nói: "Không có xảy ra chuyện gì đó chứ? Sao cứ cảm giác như tâm trạng của A Bình cậu không được tốt cho lắm?"

Lục Bình giật mình trong lòng, sau đó buồn bã nói: "Có lẽ là do thời tiết hôm nay không tốt."

"Thì ra là như vậy."

"Nói đến chuyện này, tôi cũng không thích những ngày mưa, người cứ có cảm giác nhớp nháp khó chịu." Cố Đại Thạch đáp lời.

Trước quảng trường tòa nhà Xuyên Hòa, đám người đi làm không ngừng vội vàng đi qua. Có lẽ, Cố Đại Thạch vĩnh viễn sẽ không biết được, từ lúc anh ở bên kia đường và để mắt tới Lục Bình thì anh đã bị người ta chú ý đến. Khi anh tăng nhanh bước chân, phóng tới bên cạnh Lục Bình thì… ở bốn phía xung quanh đã không chỉ một họng súng bí ẩn nhắm ngay vào mi tâm, vào tim của anh.

"Đừng có động tác, thu hồi cảnh ‌giác."

Viên Lợi Quân trong dáng vẻ nhân viên phổ thông đi thoáng qua, giọng nói bình tĩnh của anh vang lên ở bên tai các bảo an ở xung quanh.

⚝ ✽ ⚝

Văn hóa Ngô Minh, buổi sáng.

Lục Bình chống cằm, cúi đầu bày ra dáng vẻ như đang đọc tiểu thuyết. Đầu ngón lướt qua giữa màn hình, những trang Binh pháp Tôn Tử không ngừng lướt qua trước mắt.

"Trong sách, chương đấu tranh quân sự có nói về phương pháp dụng binh, đó là: không hướng về nơi cao, không nghịch lại lưng đồi, hướng Bắc chớ từ, duệ tốt chớ công, mồi binh chớ ăn, không chứa địch khi quay về, bao vây cả tòa thành, giặc cùng đường chớ bức bách."

"Cũng tức là, không cần ngăn cản đối với quân địch muốn rút lui về nước, để quân địch bị bao vây có lỗ hổng đào tẩu, không cần bức bách quá đáng đối với quân địch đang ở trong tuyệt cảnh. Người có tâm chạy trốn, chiến lực sẽ rơi xuống giống như ruộng dâu khô héo, như mái nhà đổ sụp, sẽ không có thành tựu."

Lục Bình vân vê một lọn tóc trước trán, cẩn thận suy nghĩ và phỏng đoán, cảm ngộ như tơ như sợi không ngừng bốc lên trong đầu.

Nói thực thì anh càng ưa thích việc chém tận giết tuyệt hơn!

"Ai!"

"Cho nên, mình chỉ là một viên chức bình thường. Học được, thật sự học được, sau này nhất định phải chừa một khe hở cho quân địch chạy trốn, chờ quân lính của quân địch chân chính tan rã lại nhân cơ hội chém tận giết tuyệt."

Lục Bình tiếp tục suy nghĩ.

Lúc sắp tới gần giữa trưa, điện thoại trong ngực đột nhiên rung lên.

Lục Bình liếc qua, sau một lúc lâu mới đứng dậy đi ra bên ngoài phòng làm việc.

"Lão Tiết."

"Sao anh lại đích thân tới đây?"

Trong thang máy.

Lục Bình đứng sóng vai cùng một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công sở, ánh mắt nhìn về phía bóng người được phản chiếu trên cửa thang máy, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, nói.

"Để cho người khác tới, tôi không yên lòng."

"Lục tiên sinh, đây là một phần nội dung sau khi quét."

Tiết Hoa Thanh lấy ra một chiếc điện thoại có vẻ ngoài giống như đúc với điện thoại của Lục Bình, sau đó nói: "Mật mã là kết hợp vân tay và đường nét gương mặt của Lục tiên sinh, chỉ cần có một chút sai lầm thì điện thoại liền sẽ tự động tiêu hủy."

"Tôi đã biết."

Lục Bình vuốt vuốt điện ‌thoại, mở khóa giao diện. Đầu ngón tay anh lướt qua màn hình, biết đây chỉ là thiết bị có vẻ ngoài trông giống điện thoại, chỉ có thể dùng để đọc tình báo đã ghi vào, trừ việc xóa bỏ tin tức ra thì hoàn toàn không có bất kỳ công năng nào khác.

Tinh ——

Thang máy đến.

Tiết Hoa Thanh cung kính gật đầu, sau đó đi ra khỏi thang máy.

Lục Bình cúi đầu nhìn điện thoại. Anh hít vào thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh đang lóe lên. Anh đã chờ đợi phần tình báo cơ mật màu đỏ này từ rất lâu rồi.

Đã đợi quá lâu.

------

Dịch: MBMH Translate