← Quay lại trang sách

Chương 599 Chủ Nhục Thần Chết, Đinh Thanh Bùng Nổ!

Hít một hơi thật sâu, những đốm lửa lóe lên trong màn đêm.

Đinh Thanh đứng bên cạnh một cây cột, đá đá cục đá bên chân. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm. Nhà máy này nằm ở vùng ngoại thành‌ của Trung Hải, từ góc độ này có thể trông thấy những ngôi sao lấp lánh nơi xa. Anh phun ra một hơi thuốc, ánh mắt chợt trở nên sắc bén quay đầu nhìn về phía nơi xa, có một chiếc xe màu đen đang lao tới.

Chiếc xe con màu đen lao qua như tên bắn.

Đinh Thanh không do dự, trực tiếp dùng ngón cái ép qua tàn thuốc, tiện tay nhét vào bên chân. Anh phủi phủi quần áo trên người, vuốt thẳng các nếp gấp, sau đó sải bước đi tới trước nhà máy và chờ đợi.

⚝ ✽ ⚝

"Không được."

"Sắp đến cực hạn rồi."

Lục Bình‌ thả điện thoại ghi chép tình báo xuống. Để bù đắp cho cảm giác cấp bách và lo nghĩ trong lòng, ngay cả thời gian trên đường cũng không muốn buông tha. Nhưng càng ép buộc bản thân đọc thì lại càng cảm thấy hiệu suất thấp. Sau khi cảm thấy may mắn vì có thể đổi mới ra tình báo cơ mật màu đỏ, chuyện đầu tiên anh làm chính là uỷ quyền cho Tiết Hoa Thanh, để đối phương thành lập tổ đội xử lý, anh sẽ chỉ lướt qua những thông tin hữu dụng.

Tình báo được đổi mới trong kho rương không có tính khuynh hướng.

Trong túi hồ sơ màu nâu kia ghi chép lại nguyên nhân, quá trình và kết quả của từng sự kiện dưới góc nhìn thứ ba. Nó ghi chép lại chuyện người nào đó làm ra hành vi nào đó tại ngày nào tháng nào năm nào… Trong kho tài liệu phong phú, muốn thông qua những văn tự này rút ra tin tức hữu dụng, thực sự rất khó khăn.

Anh lấy ra một thiết bị đọc khác, ấn mở Binh pháp Tôn Tử, dự định cố gắng đề cao một chút.

Mới đọc được mấy dòng đã cảm thấy mệt rã rời.

Xe con chạy một cách bình ổn, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Lục Bình nắm chặt nắm đấm, có một loại cảm giác vô cùng bất lực. Nhớ lại tin tức trong tình báo cơ mật màu đỏ, lấy Triệu Quốc làm bàn cờ, và thế lực khắp nơi đấu pháp… Loại cảm giác mưu lược kia, lòng dạ và tầm mắt… khiến anh không khỏi sinh ra sự ủ rũ và chán nản. Lục Bình cảm thấy uất ức và khó chịu!

Cứ như vậy, anh cố gắng yên lặng nhẫn nại.

Qua một hồi lâu, năng lực chống chịu áp lực mạnh mẽ lần nữa phát huy tác dụng. Lục Bình giống như là đột nhiên bắt được cọng rơm cuối cùng, bò lên bờ từ trong vòng xoáy. Anh hé miệng thở hổn hển, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh muốn làm một chút gì đó, mà không phải là cứ chờ đợi như vậy. Trong lúc suy nghĩ lưu chuyển, Lục Bình cố bày ra dáng vẻ bình tĩnh, nâng mí mắt lên nhìn chăm chú về phía Viên Lợi Quân trong kính chiếu hậu, phá vỡ sự yên lặng:

"Đúng rồi."

"Lợi Quân."

"Tiên sinh." Viên Lợi Quân giảm tốc độ xe, đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh.

"Người phụ nữ ở đầu đường kia đã trở về chưa?"

"Vẫn chưa."

"Tôi có điều động một số người qua trấn an bà ấy, nhưng không hề có chút tác dụng nào. Chuyện gia tâm lý học nói cái gì mà bà ấy đã phong bế nội tâm của mình, cảm thấy con trai và con dâu còn đang ca hát ở trong KTV, chờ hát xong liền đi ra, cho nên bà ấy vẫn luôn chờ đợi ở chỗ kia." Viên Lợi Quân trầm giọng đáp lại.

"Như vậy sao." Con ngươi của Lục Bình hơi co lại, giả bộ như vô ý nói một tiến. Qua hồi lâu sau, giọng điệu anh bình thản mà lạnh lùng: "Đừng để bà ấy chết ở nơi đó, chúng ta vẫn nên cố gắng tránh liên lụy đến người vô tội thì hơn."

"Tôi đã biết." Mí mắt Viên Lợi Quân khẽ giật, nghiêm túc nói.

Đúng lúc này, xe đã xuyên qua đường nhỏ, giảm bớt tốc độ rồi dừng sát ở trước nhà máy.

"Lục tiên sinh." Đinh Thanh đi đến trước xe, hơi khom người lại, kéo cửa sau ra, cung kính nói.

"Ừm."

Lục Bình đi xuống xe. Vào lúc này, anh đã hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc vừa rồi, sửa sang lại tư thái, dùng ánh mắt mang theo ý cười nhạt nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, ôn hòa lên tiếng: "Chúng ta đi thôi, đừng để những người bạn mới chờ lâu."

Dứt lời, Lục Bình liền cất bước, đi về phía trại huấn luyện bên trong nhà máy.

"Lục tiên sinh."

"Nói đi."

Xuyên qua hành lang, Đinh Thanh kêu một tiếng, Lục Bình cũng không dừng lại bước chân, chỉ trầm giọng đáp lời.

"Sư phụ Lý sư đã chiêu mộ tổng cộng năm quyền sư, bởi vì đều từng có kinh nghiệm tranh đấu ở thị trường ngầm tại nước ngoài cho nên đều có một chút liều lĩnh…" Đinh Thanh đi sau Lục tiên sinh nửa bước, nhanh chóng báo cáo.

Chờ đến lúc nói xong, hai người đã tới trước sảnh tiếp khách.

Lục Bình dừng bước chân lại, cười vỗ vỗ cánh tay Đinh Thanh, ôn hòa nói: "Đi thôi, giúp tôi quan sát một chút, xem rốt cuộc là có bao nhiêu bản lĩnh."

⚝ ✽ ⚝

Cốc cốc cốc… Cốc Cốc…

Đinh Thanh tiến lên một bước, gõ cửa phòng, cho đám quyền sư trong sảnh đãi khách thời gian để nghênh đón Lục ‌tiên sinh.

------

Dịch: MBMH Translate