Chương 600 Đây Đều Là Chuyện Tôi Nên Làm!
Trong phòng.
Chén rượu không ngừng va chạm, Mao Đài có giá trị không nhỏ vẩy xuống đầy đất. Trước sô pha, bốn, năm kẻ liều mạng đang nằm say khướt ở trên ghế sô pha, không hề cố kỵ chút nào.
Bên miệng ngậm lấy điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ khắp căn phòng
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang. Sư phụ Lý ngồi ở bên cạnh nghiêm nghị đứng dậy. Bên cạnh anh, năm quyền sư mới đến đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía trước cửa.
"Dập hết thuốc lá đi."
"Lục tiên sinh không thích mùi thuốc." Lý Đại Chung trầm giọng nói.
Trên mặt anh không lộ ra quá nhiều cảm xúc, trong lòng thì lại không ngừng mắng thầm. Năm vị đồng bạn này lúc vừa được dẫn tới thì luôn biểu hiện hoàn hảo, nhưng sau khi hiểu rõ đãi ngộ bình thường của anh hình như đã có ý đồ khác. Hôm nay, biết rõ Lục tiên sinh muốn đi qua, lại càng quá đáng hơn một bậc, chỉ sợ là muốn ra oai phủ đầu, tự cao tự đại.
"Dập? Dập làm cái gì?"
Chú ý tới có hai đồng bạn vô thức muốn dập tắt thuốc lá, người đàn ông ngồi ở chủ vị, mặt lộ vẻ hung hãn, thân thể đầy cơ bắp, trên cổ lộ ra hình xăm hung thú mắt đỏ lên tiếng.
Năm quyền sư này do người đàn ông trung niên tên là Thái Chính Binh đang ngồi ở chủ vị cầm đầu. Anh ta buông bình rượu trong ngực xuống, ánh mắt ngưng lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Đều là người trong vòng cả, ai mà không hút chút thuốc chứ."
"Tôi nghĩ, Lục tiên sinh sẽ không để ý đến những việc nhỏ không đáng kể này đâu."
Lý Đại Chung còn muốn nói thêm cái gì đó thì cánh cửa cách đó không xa đã truyền đến động tĩnh, cửa đang bị đẩy ra. Anh không nói nữa, chỉ tôn kính đứng dậy, hơi khom người về phía cửa phòng.
Quyền sư Thái Chính Binh, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hơi gật đầu.
Dường như là nhận được chỉ dẫn, chỉ nhìn thấy, bốn quyền sư còn lại trong phòng đều lập tức đứng lên, hạ thấp tư thái nhìn về phía trước cửa.
Thái Chính Binh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, sau khi hít một hơi thuốc, anh ta mới mở mắt ra, nhìn chăm chú về phía trước cửa.
Sau khi thu hoạch được đầy đủ tin tức, Thái Chính Binh nhạy cảm phát hiện được nhu cầu đối với thủ hạ tinh nhuệ của vị Lục tiên sinh này… Đối phương có lai lịch bí ẩn, khuấy lên sóng gió tại Trung Hải, nhưng vẫn giấu được những xúc tu phía sau lưng. Dưới điều kiện tiên quyết như này, nhóm người bọn họ xuất hiện đồng nghĩa với việc mang theo ý nghĩa quan trọng.
Cũng bởi vậy, anh ta lựa chọn ra oai phủ đầu với Lục tiên sinh, từ đó để cho mình có thể nắm giữ được quyền nói chuyện cao hơn trong các cuộc đối thoại.
Đồng thời, anh để bốn vị quyền sư còn lại đứng dậy nghênh đón Lục tiên sinh. Đây là sự cân bằng có chừng có mực, không đến mức hoàn toàn không nể mặt mũi.
⚝ ✽ ⚝
Mùi khói thuốc nồng đậm đánh tới khiến cho Lục Bình hơi nhíu mày.
Đinh Thanh cũng đi vào theo, ánh mắt đảo qua trong phòng.
"Dập hết thuốc lá đi." Đinh Thanh nhìn về phía đầu thuốc lá còn đang cháy trước bàn trà, trầm giọng nói.
Nói xong, anh đi tới cạnh cửa, bật quạt thông gió bên trong phòng lên.
Anh nhớ rõ Lục tiên sinh từng nói là mình không thích mùi thuốc.
Tiếng nói của Đinh Thanh vang lên, trong sảnh đãi khách, năm quyền sư kia giống như là không có nghe thấy, không có một chút động tác đáp lại nào, chỉ duy trì tư thái đặt chân tại chỗ.
Bầu không khí lập tức đọng lại.
Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, ngửi ngửi bầu không khí trong phòng. Phía sau cặp kính gọng vàng, ánh mắt âm thầm đảo qua người mỗi một vị quyền sư, cuối cùng như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú về phía Thái Chính Binh còn đang ngồi. Trên gương mặt nhã nhặn lộ ra nụ cười ôn hòa:
"Thanh Tử."
"Không cần nghiêm túc như vậy. Nếu như các vị sư phụ đã muốn hút thì cứ để cho bọn họ hút đi." Lục Bình tùy ý nói ra.
Nếu đã đứng tại vị trí này rồi thì một chút khí độ này vẫn là phải có. Nếu như người bên cạnh vừa mạo phạm, một giây sau liền nổi trận lôi đình thì không khỏi quá cấp tiến. Chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, ít nhất cũng che giấu cảm xúc chân thật ở dưới gương mặt.
Nói xong, anh đi tới trước mặt sư phụ Lý- người duy nhất cung kính đứng thẳng. Lục Bình vươn tay, mỉm cười vỗ vỗ bả vai đối phương: "Lý sư phó, những ngày này vất vả cho anh rồi."
"Lục tiên sinh!"
"Đây đều là chuyện tôi nên làm!"
Lý Đại Chung đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, trong lòng mơ hồ cảm thấy có một đợt sóng đang cuộn trào. Rất nhanh, anh lập tức giấu đi cảm xúc khi được cấp trên đánh giá cao, chỉ cúi đầu xuống, càng cung kính đáp lời.
"Ừm!" Lục Bình cười đáp.
Anh đi qua bên cạnh Lý Đại Chung, nhìn về phía người duy nhất đang ngồi ở trong phòng, Thái Chính Binh. Anh nhớ lại tư liệu của đối phương, người này nổi tiếng ở thị trường quyền anh đen ở nước ngoài, thực lực ngang với đặc công cấp A, cũng được coi là nhóm người mạnh nhất trong cái vòng kia.
"Vị này là sư phụ Thái đúng không?" Lục Bình ôn hòa kêu.
"Ha ha ha!"
"Lục tiên sinh! Ngồi! Nhanh ngồi!"
------
Dịch: MBMH Translate