Chương 618 Anh Cái Tên Điên Này! Tên Điên!
Nói xong, trong đôi mắt anh ta dường như có ánh sáng lấp lóe, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng đậm hơn rất nhiều, nói tiếp: "Lục tiên sinh, thứ tôi muốn chính là cái danh con rể Lý gia, nếu như anh muốn kỹ nữ kia thì liền cho anh vậy! Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè! Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ hết những trải nghiệm không vui trong quá khứ kia sang một bên!"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Biến thái!" Lục Bình mắng thầm trong lòng.
"Tống công tử, anh còn muốn diễn?" Lục Bình lắc lắc ly rượu trong tay, sau khi nhấp một ngụm liền liếc mắt nhìn về phía đối phương, bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, Tống Tử Văn lập tức thu hồi nụ cười trên gương mặt. Anh ta hé mắt, tiếp tục rót đầy ly rượu cho mình.
"Lục tiên sinh nói đến chuyện tại KTV ngày đó."
Tống Tử Văn không lại một hơi uống hết nữa mà chỉ uống một nửa. Anh ta siết chặt ly rượu trong tay, gương mặt lộ ra ý cười, nói : "Tôi đúng là có để cho thủ hạ điều tra một chút."
"Chậc chậc chậc!"
"Thật sự là tàn nhẫn!"
"Hiện tại đã trôi qua bốn ngày, hay là mới được ba ngày nhỉ? Người bạn cùng ký túc kia của Lục tiên sinh tên là gì nhỉ… Ôn Chí Phong đúng không? Chắc là người này rồi, mẹ của anh ta hình như còn đang ngồi đợi ở bên lề đường! Phốc… Anh nói xem có buồn cười hay không, người đều đã chết rồi, bà ta còn nghĩ chỉ cần ngồi đợi ở đó thì con trai và con dâu liền có thể trở về! Còn tưởng rằng, qua sáu, bảy tháng nữa là cháu trai liền có thể ra đời! Lục tiên sinh! Anh nói xem, bà ta dựa vào đâu mà muốn mọi chuyện đều viên mãn như vậy?!"
Tống Tử Văn không có thừa nhận là anh ta làm, nhưng cũng không có phủ nhận. Trên mặt anh ta không ngừng nở nụ cười xán lạn, giọng nói mang theo ý trêu chọc, không ngừng kích thích Lục Bình.
"Ồ!"
"Đúng rồi!"
"Còn có một người nữa, nhũ danh gọi là Trình Trình đúng không? Lục tiên sinh, những người kia đúng là đã phát rồ, ngay cả đứa nhỏ mười tháng cũng không tha. Tôi đã xem ảnh chụp, thật sự là tàn nhẫn. Người đã dùng thân thể của mình để che chắn cho Trình Trình là mẹ của đứa nhỏ đúng không? Cô ấy đến chết đều ngăn ở trước người con mình! Không biết là tên biến thái nào làm, như vậy rồi mà cũng không nguyện ý buông tha!"
Tống Tử Văn giống như là ma quỷ, không ngừng phác hoạ ra những hồi ức và hình ảnh thống khổ nhất trong lòng Lục Bình.
Lục Bình nắm chặt ly rượu trong tay, trước mắt anh không thể khống chế nổi mà hiện ra cảnh tượng ngày đó. Vang lên bên tai là tiếng kêu rên, là tiếng khóc của đứa nhỏ… hiện lên ở trước mắt, là máu tươi, là ánh lửa…
"Nhịn xuống.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Nhẫn nhịn."
Lục Bình nói thầm trong lòng mấy tiếng: "Mình ngay cả đêm hôm đó đều nhịn được. Sao có thể, sao có thể không nhịn nổi hôm nay chứ."
Ánh mắt Lục Bình hơi lấp lóe, lúc nhìn về phía Tống Tử Văn thì đột nhiên trông thấy đối phương đang mở to con mắt nhìn chằm chằm vào mình đến nỗi nháy cũng không thèm nháy.
"Đúng vậy nha."
Trong lòng lạnh lẽo. Lớp da phía dưới lớp quần áo không khống chế nổi mà nổi lên một tầng da gà.
Nhưng Lục Bình phản ứng rất nhanh, lần này anh không có cố ý giả bộ như hoàn toàn không thèm để ý nữa. Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười phụ họa một tiếng, ngay sau đó, ánh nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Tử Văn, tiếp tục nói : "Cho nên, vào đêm hôm đó, lúc tiếng súng vang lên, anh đoán xem tôi đang nghĩ cái gì?"
"Tôi đã nghĩ… anh Phong, anh Cao, mời mọi người lên đường bình an."
"Tôi thực sự có lỗi với các người, tôi sẽ khiến cho hung thủ nhận lấy trừng phạt nên có."
Lục Bình nói.
⚝ ✽ ⚝
….
⚝ ✽ ⚝
"Tống công tử, tôi cho anh một cơ hội bồi tội với tôi."
"Lục tiên sinh nói giỡn."
Tống Tử Văn lắc lắc ly rượu vang trong tay. Nói thực thì, sau khi nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, một người có bản chất biến thái như anh ta còn cảm thấy biến thái. Người còn chưa có chết mà đã âm thầm nói lời tạm biệt với bọn họ ở trong lòng, còn hứa hẹn sẽ báo thù cho bọn họ?!! Tên điên! Đây chính là kẻ điên!
Tống Tử Văn uống sạch số rượu còn lại trong ly, cười nhẹ đáp.
Lục Bình thả chậm động tác. Anh cố gắng chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình, khiến cho cảm xúc của bản thân thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
Bầu không khí lâm vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, từng giây không ngừng trôi qua.
Trong nháy mắt, Lục Bình cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục dừng lại như vậy nữa. Anh cũng uống cạn rượu vang trong ly, lúc ngẩng đầu lên, kỹ năng biểu diễn đã đạt đến lĩnh vực cao cấp lập tức tiến vào trạng thái. Ánh mắt trắng đen rõ ràng ngưng tụ lại, đón lấy ánh mắt của Tống Tử Văn, kêu một tiếng:
"Tống công tử."
Lục Bình thu hồi ánh mắt, đưa tay đặt ly rượu trở lại trước bàn trà, bình tĩnh nói:
"Anh không có thành ý!"
Bầu không khí lạnh xuống.
Tống Tử Văn cũng để ly rượu xuống. Trên đời này không có người nổ súng tới cửa, chỉ dựa vào há miệng sao có thể khiến cho người khác bồi tội được.
"Tống công tử, anh còn nhớ rõ tôi làm cái gì không? Trong ba ngày này, tôi thật ra có tra được một chút tin tức." Lục Bình ôn hòa nói.
------
Dịch: MBMH Translate