Chương 617 Chúng Ta Là Một Loại Người, Có Thể Kết Bạn
Nói xong, ánh mắt anh lập tức nhìn chăm chú về phía Tống Tử Văn. Trong văn phòng, bầu không khí phảng phất như đông lại, thậm chí còn khẩn trương và nóng bỏng hơn bầu không khí trong thang máy vừa nãy.
Tại thành phố quốc tế hóa Trung Hải, tòa nhà tài chính Lục Gia Chủy tựa lưng vào trời xanh, tại văn phòng tầng 101.
Yên tĩnh!
Khẩn trương!
Và, cực nóng!
Sau khi giọng nói của Lục Bình rơi xuống, Tống Tử Văn thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền " phốc phốc " một tiếng, cười ra tiếng. Nụ cười trên gương mặt anh ta càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng tùy ý, cho tới khi trên gương mặt anh tuấn nhiễm lên một tầng đỏ ửng bệnh hoạn, cho tới khi đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng chảy nước mắt vì cười quá nhiều.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Vẻ mặt Lục Bình vẫn duy trì sự lạnh lùng. Anh nâng mí mắt lên nhìn chăm chú vào Tống Tử Văn, trong đáy lòng chợt có một loại cảm xúc bất an khó mà ngăn chặn.
Đây là nội tình của anh, hoặc có thể nói là bản chất tạo thành. Dáng vẻ chân thật nhất của anh chính là nhân viên công ty bình thường, sau lưng càng không có cái gọi là tổ chức tình báo… Thứ anh am hiểu nhất đó là thành lập dự án tức trước, viết sẵn câu thoại thông qua tình báo đã biết trước, thông qua tiết tấu để diễn tập lặp đi lặp lại trong đầu, xé mở nội tâm của người đánh cờ bằng tốc độ nhanh nhất! Ưu thế của loại thủ đoạn này đó là lực bộc phát cực mạnh, có thể chiếm lấy ưu thế trong thời gian ngắn nhất! Mà tương tự, điểm yếu cũng cực lớn, đó chính là sự khi lực bộc phát kết thúc, nếu như không có đạt được hiệu quả mong muốn thì sẽ rất dễ dàng lâm vào bất an.
"Lục tiên sinh." Tống Tử Văn ngừng cười, kêu một tiếng.
Ngay sau đó, anh ta liền đứng lên.
Tống Tử Văn cất bước đi về phía Lục Bình, giày da dưới chân đạp ở trên sàn nhà, trong văn phòng rộng lớn vang lên tiếng bước chân có lực.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Lục Bình ngồi ở trước sô pha, bắt chéo hai chân, cố gắng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú về phía Tống Tử Văn đang không ngừng tới gần mình. Trái tim của anh đang không ngừng đập kịch liệt! Anh có một loại cảm giác sợ hãi, dường như tiếng bước chân càng ngày càng vang, chiếm lấy tất cả thính lực bên tai mình! Trong đầu Lục Bình điên cuồng nghĩ ngợi. Anh có chút hối hận, hiểu rõ mình có lẽ không nên nói như vậy, có chút quá tuỳ tiện khi bại lộ ý đồ của mình!
Nếu như không chiếm được ưu thế trong vòng đánh cược này, như vậy anh ngược lại sẽ không thể tùy tiện ném ra những tin tức phía sau.
Từ lúc sử dụng tình báo lao vào vòng quyền lợi của Kim Tự Tháp cho đến nay, Lục Bình ngay cả lúc nằm mơ đều chỉ sợ hãi duy nhất một chuyện. Đó chính là tầng da thú trên người mình bị xé ra, lộ ra dáng vẻ cừu non nhỏ yếu.
"Không được qua đây!"
"Không được qua đây!"
Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng hiện thực sẽ không bao giờ phát triển theo những gì bản thân hy vọng.
Tống Tử Văn quay lại trước tủ rượu, lấy ra một bình rượu đỏ, sau đó vẫn là đi tới trước mặt Lục Bình. Anh ta dùng một tư thái quan sát nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lục Bình, giống như là muốn đọc được thông tin mà mình muốn từ trong mắt của đối phương. Không lâu sau, sau khi thấy là không có kết quả, Tống Tử Văn lại đặt mông ngồi xuống, ngồi sóng vai với Lục Bình ở trước ghế sô pha.
Phốc một tiếng.
Nút gỗ bị mở ra.
"Lục tiên sinh trước đó cũng không chỉ biết. Vậy chúng ta không nói nhiều nữa, trực tiếp uống đi."
Chất lỏng màu tím sẫm được rót vào trong hai cái ly đế cao.
Tống Tử Văn đưa cho Lục Bình một ly, cười nói.
"Cheers!" Tống Tử Văn giơ chén rượu lên.
Lục Bình liếc nhìn Tống Tử Văn, dưới lớp da anh tuấn của đối phương nhiễm lên một tầng đỏ ửng bệnh hoạn, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng rõ ràng là đang lóe lên một tia nguy hiểm. Lục Bình chỉ ngồi đối diện với đối phương thôi mà mỗi một lỗ chân lông trên người đều như bị kim đâm vào, khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau nhức, muốn chạy khỏi nơi này mà không quan tâm đến tất cả.
Lục Bình kiên trì, đụng chén rượu một cái, âm thanh thanh thúy vang lên ở bên tai.
Lục Bình có một loại cảm giác bất gian, giống như tiết tấu của cuộc nói chuyện đã bị Tống Tử Văn bắt lấy.
"Tôi có thể ngửi thấy…"
"Mùi của đồng loại."
"Lục tiên sinh và tôi là một loại người, chúng ta nên kết giao bạn bè mới đúng!"
Tống Tử Văn ngửa đầu, uống sạch rượu trong ly, sau đó dùng tay vuốt khóe miệng một cái. Có lẽ là do vừa rồi Lục Bình đã xé mở một mặt khác của anh ta, nên anh ta cũng không còn ngụy trang nhiều như thường ngày ở trước mặt Lục Bình nữa. Chỉ nhìn thấy, ánh mắt anh ta lấp lóe, nhìn thẳng về phía Lục tiên sinh, hào phòng nói.
"Chỉ tiếc, Lục tiên sinh hình như lại lựa chọn kỹ nữ kia?" Tống Tử Văn tiếp tục nói.
------
Dịch: MBMH Translate