Chương 629 Từ Mộng Tỏ Tình!
Đầu tiên là tự nhiên đứng thẳng, buông lỏng toàn thân, sau đó mở hai chân ra, rộng hơn vai một chút… Mũi chân kiễng lên một chút, dùng mu bàn chân chống đỡ toàn bộ thân thể.
"Tập luyện cho đôi chân."
"Tập luyện cơ mông, rèn luyện tính dẻo dai của thân thể."
Lý Anh thực hiện một kế hoạch rèn luyện kín đáo. Cô thầm nghĩ ở trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày, sau khi Lục tiên sinh tới gặp nàng sẽ không nỡ rời đi nữa.
Leng keng… Leng keng…
Đúng lúc này, tiếng chuông trước cửa đột nhiên vang lên.
Lý Anh thở dốc, lập tức dồn dập đứng lên, lông mi trước mắt nhanh chóng rung động. Cô đi chân đất chạy tới trước cửa, thông qua mắt mèo trông thấy thân ảnh phía sau cánh cửa liền vội vàng mở cửa ra!
"Hơi mệt, tới nghỉ ngơi một chút." Lục Bình ngáp một cái, đi vào trong nhà.
Sau khi đứng tấn đủ thời gian của buổi tối, Lục Bình ngâm mình ở trong bồn tắm. Lý Anh cong chân nửa quỳ ở trong bồn, ôm chân của Lục tiên sinh vào trong ngực, cẩn thận xoa bóp. Chú ý tới cơ bắp của Lục tiên sinh đã buông lỏng, cô khẽ cắn chặt môi đỏ, ngón tay như ngọc xẹt qua bắp chân của Lục tiên sinh, sau đó lặng lẽ hướng lên trên.
Bên trong hơi nước mông lung, Lục Bình mở to mắt.
Phát tiết!
Giống như muốn đem tất cả bất an và sợ hãi, đem tất cả phẫn nộ và bi thương, đem tất cả áy náy và bất an… đem tất cả tất cả cảm xúc đều phát tiết ở bên trong cơn cuồng phong mưa to kia.
Sự cố gắng của Lý Anh cuối cùng cũng nở rộ vào buổi tối hôm đó, cho thấy thành quả của mình.
"Đoạn thời gian gần đây, cô đi mua một bộ hoa viên."
"Điều kiện là nội tình lịch sử, thiết kế và khu vực đều phải cao cấp. Giá cả… trong vòng 500 triệu."
Trước giường, Lục Bình ngồi dậy. Anh lấy ra một điếu xì gà, đang định gỡ phần đầu tròn ra. Anh còn chưa có động tác gì thì đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của Lý Anh đã lướt qua, cầm lấy xì gà từ trong tay Lục Bình. Cô ưu nhã mà vũ mị thay Lục tiên sinh hoàn thành, sau đó là đốt xì gà.
Sau khi hút một hơi thật sâu, Lục Bình híp mắt lại, trầm giọng nói ra.
Trước sau đã thay Lục tiên sinh mua nhà mặt sông, siêu xe Ferrari; còn thay Lục tiên sinh đi đầu tư cả chục triệu, Lý Anh đã sớm không còn là nữ nhân viên tiêu thụ năm đó nữa. Nhưng cho dù là như thế, khi nghe thấy hoa viên nhà lớn và còn số 500 triệu thì thân thể Lý Anh vẫn không khỏi run lên.
Hô hấp của cô đều trở nên dồn dập, làn da trắng nõn lần nữa nhiễm lên một tầng hồng hào như mã não. Đôi mắt cô mang theo vẻ phong tình… lần nữa cúi người xuống.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Từ Mộng đang chuẩn bị đi làm, cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh thứ nhất của tổ chức.
"Hả?!!"
"Điên rồi sao?!!"
"Nói cái gì mà phải tiến thêm một bước trong việc hòa tan vào bên trong quần thể, muốn mình triển khai mối quan hệ yêu đương với Cố Đại Thạch kia?!!"
Từ Mộng dùng sức vò đầu.
Cô có chút muốn điên rồi.
Cô tự nhận là đặc công ưu tú nhất trong tổ chức! Hiện tại đang lâm vào thời điểm mê mang nhất trong kiếp sống với cái nghề này!
"Báo cáo!"
Gương mặt Từ Mộng lộ vẻ chần chờ, thân thể lập tức đứng thẳng tắp, nhìn về phía màn hình LCD trước vách tường, lần nữa kêu một tiếng.
"Nói."
Bên trong màn hình là một bà lão cứng nhắc. Đối phương đeo một cái kính đen cũ kỹ, nhìn chăm chú vào cô gái qua màn hình, trầm giọng đáp.
"Tôi muốn hỏi là, mối quan hệ giữa tôi và Cố Đại Thạch phải kéo dài tới khi nào?"
"Điểm cuối của nhiệm vụ sẽ là gì? Tôi rốt cuộc đang tiến hành dạng nhiệm vụ gì?!"
Từ Mộng cao giọng hỏi.
"Nhớ kỹ thân phận của cô!"
"Đây không phải là điều mà cô nên hỏi, chỉ cần nhiệm vụ còn chưa kết thúc, cô cần phải diễn cho tốt nhân vật của mình!"
Bà lão cứng nhắc khẽ nhíu mày, trọng giọng nói nghiêm khắc lộ ra một chút ý trách cứ.
Từ Mộng nghe vậy thì mím môi một cái.
Dựa theo ý của trưởng quan, nếu như nhiệm vụ không kết thúc thì có phải là cô không chỉ phải tiến hành yêu đương với Cố Đại Thạch hay không? Có lẽ còn phải ở bên nhau?! Sau đó kết hôn… sau đó sinh con?! Cùng Cố Đại Thạch nuôi dưỡng đứa nhỏ… Có lẽ vào một ngày nào đó lúc cô bốn mươi năm mươi tuổi, khi bản thân cô đã quen thuộc với cuộc sống bình thường trước mắt thì lại lần nữa nhận được mệnh lệnh của tổ chức, yêu cầu cô vứt bỏ chồng con, lần nữa lao tới chiến trường mới!
"Có lẽ, đây chính là số mệnh của một đặc công?" Từ Mộng bi tráng nghĩ thầm.
"Vâng!" Thu hồi suy nghĩ, Từ Mộng trang nghiêm đáp lại.
"Ừm."
Sau khi bà lão cứng nhắc gật đầu, thân ảnh liền biến mất khỏi màn hình.
Từ Mộng thuê một căn nhà dành cho người độc thân có gác xếp. Bên trong màn hình tinh thể lỏng khôi phục lại giao diện TV, Từ Mộng đặt mông ngồi ở trước ghế sô pha, hai tay xuyên qua lọn tóc.
------
Dịch: MBMH Translate