← Quay lại trang sách

Chương 628 Đặc Công Mê Mang!

Hoa Thanh."

Tại tầng thứ ba dưới tầng hầm bên cạnh tổng bộ Tào Môn.

Lục Bình xem hết tất cả tin tức, sau đó rút trang tin tức cuối cùng rồi cẩn thận gấp gọn và bỏ vào trong túi áo.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đứng cách đó không xa, ôn hòa kêu.

"Lục tiên sinh."

"Đầu tiên là Lục Nhĩ, sau đó là tổ xử lý tình báo. Đoạn thời gian này vất vả cho anh rồi." Lục Bình vừa‌ cười vừa nói.

"Đây đều là chuyện tôi nên làm." Tiết Hoa Thanh có chút khom người, đáp lại.

"Những tình báo ở trong kho rương đều ẩn chứa giá trị không thể đo lường. Có lẽ chỉ là đôi câu vài lời liền có thể thay đổi vận mệnh của một người, thậm chí là một gia tộc."

Lục Bình đứng lên, đi tới trước tấm cửa kính. Tấm cửa kính của văn phòng não bộ này là kiểu bên trong có thể trông thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể thấy được bên trong.

Tiết Hoa Thanh bày tỏ sự đồng ý đối với lời nói của Lục tiên sinh. Càng đọc kỹ những phần tình báo này, trong lòng Tiết Hoa Thanh lại càng cảm thấy kính sợ. Trong đầu anh đã ghi tạc rất nhiều thông tin trong đó, thậm chí còn sợ hãi buổi tối lúc ngủ sẽ nói mớ ra đôi câu vài lời, mặc dù anh cũng không có thói quen nói mớ khi ngủ.

"Bộ não bên trong còn chưa đủ, phải nhanh chiêu mộ thành viên đáng tín nhiệm một chút."

"Tổ đội tiền xử lý thông tin cũng còn chưa đủ."

Lục Bình xoay người, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, trầm giọng nói: "Tốc độ nhanh một chút nữa, thời đại mới sắp bắt đầu biến đổi rồi."

Thời đại mới biến đổi?

Tiết Hoa Thanh nói lại một lần ở dưới đáy lòng. Anh nhớ lại những thông tin tình báo ở bên trong kho rương, chỉ cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía và lo sợ bất an. Anh vội vàng cung kính đáp lại: "Tôi đã biết."

"Được rồi."

"Hôm nay cứ tạm thời như vậy đi, tôi còn có chuyện."

"Tiếp theo bắt đầu xử lý tin tức của Ngô gia, Cao gia và Kiều gia."

Lục Bình tiếp tục nói ra.

Nói xong, anh liền cầm cặp công văn lên, chuẩn bị rời đi.

⚝ ✽ ⚝

"Lợi Quân."

"Tiên sinh."

"Trời hình như sắp mưa rồi."

Chiếc xe con màu đen lái ra khỏi hầm để xe.

Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó. Trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo bị mây đen che kín, gió lạnh cuốn lên hàng cây xanh ven đường, cách đó không ‌xa có túi nhựa bị gió thổi tứ tung.

Lông mày Lục Bình nhăn lại, đột nhiên trầm‌ giọng nói.

Tại vị trí lái, Viên Lợi Quân vốn không có chú ý tới. Sau khi được Lục tiên sinh nhắc nhở như vậy thì mới phát hiện hình như vừa rồi có gió thổi qua.

Viên Lợi Quân có chút chưa kịp phản ứng, lúc đối mắt với ánh mắt của Lục tiên sinh bên trong kính chiệu hậu thì trong lòng không hiểu sao lại‌ nhảy một cái. Anh cẩn thận tính toán, rất nhanh liền có suy đoán: "Đúng rồi, Lục tiên sinh, quên báo cáo với ngài."

"Bên phía đại học Công nghiệp Trung Hải có mấy sinh viên hình như đang tiếp cận mẹ của Ôn Chí Phong. Bọn họ thường đưa một chút đồ ăn, quần áo cho mẹ Ôn. Sau khi chúng tôi điều tra qua, xác nhận những sinh viên kia không đến từ bất kỳ thế lực nào, chỉ là lòng tốt đơn thuần mà tôi."

"Tôi nghĩ, đêm nay bọn họ nhất định sẽ tới trợ giúp mẹ Ôn."

Viên Lợi Quân nhanh chóng đáp lại.

"Ừm."

"Để bọn họ đi đi."

Lục Bình nghe vậy, lúc này mới yên tâm hơn một chút, bình tĩnh đáp lại. Anh không nói gì thêm, buồng xe lại lần nữa lâm vào một khoảng yên tĩnh.

Viên Lợi Quân âm thầm quan sát Lục tiên sinh, anh thở dài một hơi, hiểu rõ phán đoán của mình là chính xác. Không biết suy nghĩ đến cái gì, trong lòng Viên Lợi Quân không hiểu sao lại sinh ra một chút vui sướng, nhưng rất nhanh, ánh mắt liền ngưng tụ lại, vội vàng giấu kỹ toàn bộ cảm xúc và phán đoán của mình ở dưới đáy lòng. Anh hạ quyết tâm, muốn mang hết tất cả những suy nghĩ kia vào trong mộ. Với tư cách là tài xế của một nhân vật lớn như Lục tiên sinh, từ một góc độ nào đó mà nói thì có khí còn thân thiết hơn mối quan hệ tâm phúc bình thường, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm là điều vô cùng quan trọng.

"Đúng rồi, đưa tấm thẻ nhớ này cho sư phụ Lý."

Lục Bình dùng tay chống cằm, lại một lần nữa phá vỡ sự trầm mặc. Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Đến Khải Hoàn Môn."

Đã một đoạn thời gian rồi không có tới, anh đều sắp quên mất cái tên Lý Anh này rồi.

⚝ ✽ ⚝

Có chút quen thuộc với cuộc sống hiện tại.

Mặc dù sẽ thường cảm thấy tịch mịch, nhưng đã không còn giống như ban đầu nữa, Lục tiên sinh một đoạn thời gian không có liên hệ liền trở nên sợ hãi và bất an.

Lúc Lục tiên sinh không đến thì cứ an tâm làm chuyện của mình, cố gắng để cho mình trở nên tốt đẹp hơn.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Tại căn nhà nhìn ra mặt sông, trước ban công rộng lớn.

Lý Anh mặc đồ tập yoga bó sát người, cô cong tay tạo thành hình tam giác đều, đặt ở trên đỉnh đầu, toàn bộ thân thể ở tư thế lộn ngược, đùi ngọc thẳng tắp thon dài mở ra. Cô đã giữ vững được một đoạn thời gian, mồ hôi chảy xuôi dọc theo cổ. Sau khi thời gian kết thúc, cô bắt đầu điều chỉnh tư thế.

------

Dịch: MBMH Translate