Chương 636 Quán Bar Ô Nha Và Hoàng Quan Sôi Trào
Không lâu sau, Tiết Hoa Thanh đi tới trước tòa nhà dạy học của học viện Mã Khắc Tư. Anh đứng dưới ánh đèn đường, nhìn về phía tòa nhà sáu tầng ở trước mặt. Anh còn chưa có động tác gì thì đã nhìn thấy một thân ảnh khiêm tốn đi ra từ phía sau bậc thang cao cao. Sau khi đối phương tới gần, lộ ra gương mặt của Viên Lợi Quân.
"Viên tiên sinh." Trên mặt Tiết Hoa Thanh lộ ra ý cười, không còn sự thân thiết như là trong điện thoại, trong giọng nói mang theo sự tôn trọng.
Viên Lợi Quân không chỉ là tài xế của Lục tiên sinh, còn phụ trách công việc bảo an xung quanh. Nếu như đặt ở Triệu Quốc cổ đại thì anh chính là thống lĩnh Ngự Lâm Quân, có thể tiếp cận người cầm quyền vô hạn.
"Tiết tiên sinh, vất vả rồi." Viên Lợi Quân cũng duy trì sự tôn kính, đáp lại.
"Chuyện bên phía tôi đã kết thúc, coi như thuận lợi. Tôi liền không quấy rầy Lục tiên sinh bên này nữa."
Nói xong, Tiết Hoa Thanh lần nữa nhìn về phía tòa nhà dạy học, trong lòng của anh đương nhiên tò mò tại sao Lục tiên sinh lại xuất hiện ở đây. Nhưng sau khi dần dần tiếp nhận công việc tình báo của Trung Hải, anh cũng hiểu rõ biết càng nhiều thì sẽ nguy hiểm.
"Vậy tôi đi trước đây, phía sau còn có việc."
Tiết Hoa Thanh chắp tay, lần nữa đi ra khỏi trường học.
Phía sau anh, Viên Lợi Quân nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của đối phương. Chờ đến khi không còn trông thấy bóng người nữa, ánh mắt bình tĩnh mới nhìn xung quanh, thân ảnh dần biến mất ở bên trong bóng đêm lờ mờ.
⚝ ✽ ⚝
Bóng đêm dần trở nên sâu hơn.
Gần bến Thượng Hải.
"Lão Tiết."
"Quán bar Ô Nha và Hoàng Quan không có đơn giản như vậy. Nó có thể đứng ở trong vòng tròn màu xám tại Trung Hải lâu như vậy, hội tụ tam giáo cửu lưu, đống một vai trò trung gian, sau lưng chỉ sợ ít nhất cũng phải là một vọng tộc cấp một."
Bên trong xe con màu đen có hai người ngồi song song, lần lượt là Tông Trưởng Tào Môn Đinh Thanh, và Tiết Hoa Thanh, người dần dần dược Lục tiên sinh tin cậy.
Đinh Thanh hút một hơi thuốc, nhìn về phía đầu đường nơi xa. Anh trầm giọng nói ra, sau một lúc lâu về sau mới tiếp tục nói: "Ý của Lục tiên sinh là?"
"Lục tiên sinh để tôi tự đưa ra quyết định." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
Anh vừa dứt lời, trong xe lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi. Đinh Thanh hạ cửa sổ xe xuống, gẩy gẩy tàn thuốc ra bên ngoài cửa sổ, cùi chỏ gác vào một bên cửa xe. Anh tăng thêm chút ngữ khí, cười tủm tỉm nói: "Lão Tiết, anh bây giờ chính là thủ hạ đứng đầu dưới trương Lục tiên sinh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Trên mặt Tiết Hoa Thanh không lộ ra cảm xúc rõ ràng, anh không có trả lời, chỉ nhìn về phía Đinh Thanh một chút.
Từ sau khi Lục tiên sinh giao kho rương tình báo kia cho anh, anh đều đang không ngừng đọc những thông tin kia. Tiết Hoa Thanh có thể ý thức được một cách sâu sắc, những sự biến đổi đang âm thầm diễn ra!
Lục tiên sinh nói, đội ngũ não bộ bên trong và tổ đội tiền xử lý thông tin đều quá thiếu nhân viên. Sao anh lại không cảm thấy như vậy chứ?
Nếu như có thời gian dư giả, đương nhiên là có thể làm gì chắc đó. Nhưng bây giờ, thời gian cho bọn họ không còn nhiều lắm.
⚝ ✽ ⚝
"Đi thôi." Giọng nói của Tiết Hoa Thanh có chút khàn khàn.
Nói xong, anh liền đẩy cửa xe ra.
Đinh Thanh ngậm lấy điếu thuốc, cũng đẩy cửa xe ta. Anh chậm rãi bước đi theo sau Tiết Hoa Thanh, sau đó tiến tới sóng vai. Hai tay anh đút ở trong túi, dáng vẻ có chút bất cần đời, giống như trở lại khoảng thời gian còn là Thanh nhị gia của tập đoàn vận tải Tào Môn.
"Giáo sư Hoàng, cũng may các người đến sớm. Chậm một chút nữa thì chỉ sợ là chúng tôi cũng phải bó tay chịu trói."
Màn đêm.
Trung tâm y tế Thụy Tân.
Tiến sĩ Dương Triều Lai dẫn bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Huyên Huyên. Ông mặc áo khoác dài màu trắng đi ra khỏi phòng kiểm tra. Sau khi tháo khẩu trang xuống thì nhìn về phía ông lão đang tiến tới, trầm giọng nói.
"Cảm ơn mọi người."
Giáo sư Hoàng Thạch Mặc nghe vậy thì thở dài một hơi, vội vàng đáp lại.
"Không cần. Tiết tiên sinh đã gọi điện thoại cho tôi, ngài được hưởng tài nguyên trị liệu ưu tiên nhất."
Tiến sĩ Dương Triều Lai tiếp tục nói.
Ông là một người cuồng nghiên cứu khoa học, nghiệp vụ bề bộn nhiều việc, sau khi nói vài câu liền đút hai tay ở trong túi, bước nhanh rời khỏi hành lang bệnh viện.
Giáo sư Hoàng Thạch Mặc đi vào trong phòng bệnh. Ông trông thấy cháu gái đang ngủ vô cùng ngon, nhóc con đã lâu rồi không có ngủ an bình như vậy. Nhìn thấy một màn này, bờ môi của vị giáo sư 70 tuổi này không khỏi run rẩy, hốc mắt đỏ lên. Bạn già của ông đã qua đời vào mấy năm trước, đứa con trai già mới có lại không nên thân, là một tên cờ bạc. Hiện tại, ông cũng đã về hưu, đứa cháu gái nhu thuận đáng yêu này chính là tất cả của ông.
Ông vươn tay ra, sờ lên bàn tay nhỏ có chút lạnh của cháu gái.
Bỏ bàn tay nhỏ vào trong chăn, cẩn thận dịch dịch, giáo sư Hoàng Thạch Mặc thả nhẹ bước chân, đi ra khỏi phòng bệnh.
------
Dịch: MBMH Translate