← Quay lại trang sách

Chương 635 Trải Lưới!

Người xưa có câu, người không mưu cầu toàn cục thì không thể mưu cầu cho một khu vực được."

"Các nhà chiến lược thành công luôn am hiểu việc phân tích rõ ràng ưu nhược điểm của ta lẫn địch trong các cục diện rắc rối phức tạp, đồng thời cân nhắc đầy đủ mối quan hệ chiến lược lúc ấy. Thực lực tổng hợp và bố cục chiến lược cùng ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, trên cơ sở xác định mục tiêu chiến lược của mình, đứng ở vị trí cao nhất để tìm kiếm cơ hội thay đổi chiến lược."

Trong giảng đường rộng lớn, giáo sư Dương Tùng Hưng, một người vô cùng có uy quyền trong lĩnh vực Chiến lược học của đại học Đồng Tế, trầm giọng nói ra.

"Tinh túy của Binh pháp Tôn Tử chính là phương pháp dụng binh không chế toàn cục ở cấp độ cao."

⚝ ✽ ⚝

Dương Tùng Hưng có danh tiếng rất lớn. ‌

Cho nên, mặc dù là lớp học buổi tối, nhưng trong phòng học vẫn có đầy học sinh. Chỉ là, những đầu đề liên quan tới chiến lược, liên quan tới đánh cược của người cầm quyền… đều không phải là thứ mà học sinh bình thường hoặc là những người ở tầng dưới cùng có thể học được.

Trong phòng học, hơn trăm học sinh đều lắng nghe một cách mơ hồ, nhíu chặt lông mày, không ngừng ghi chép. Một số người khác thì thông minh hơn, dứt khoát khiêm tốn đọc sách khác, không lãng phí thời gian quý giá buổi đêm.

"Mưu đồ toàn cục?"

"Mình cũng muốn, nhưng tầng trên của thế giới này giống như là bị một lớp mây đen che đậy. Con mẹ nó chứ căn bản nhìn không rõ ràng, nhìn không thấy đỉnh!”

"Ai!"

"Ai!"

"Mình có quá nhiều thứ cần phải bổ sung!"

"Hiện tại bắt đầu học tập binh pháp, chiến lược không biết có còn kịp hay không?!!"

Suy nghĩ sinh trưởng giống như là cỏ dại, mềm yếu xen lẫn lo nghĩ.

Lục Bình cố gắng thanh tỉnh đầu óc, để cho mình giữ vững trạng thái học tập.

⚝ ✽ ⚝

Tại góc hẻo lánh không người chú ý.

Lục Bình cuối cùng cũng hoàn toàn trầm mê, không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Anh đã sớm không phải là công nhân viên chức năm đó nữa, đoạn thời gian gần đây anh đã tham gia đánh cược với tầng lớp quá cao, khiến cho anh điên cuồng bị động đề cao. Những kinh nghiệm này bất tri bất giác đã hóa thành tích lũy và chất dinh dưỡng phong phú, trước kia Lục Bình chỉ có thể bị động hấp thu và nâng cao, biết nhưng lại không hiểu rõ là tại sao. Hiện tại, mỗi lần nghe nói về những lý luận chiến lược này kinh nghiệm này, anh liền có một loại cảm giác như bừng tỉnh, trong lòng nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái, thỏa mãn.

Lục Bình không buông tha mỗi một chữ nào, nhanh chóng ghi lại tất cả thu hoạch.

Trong cuốn sổ dày màu đen đã chứa chi chít những hàng chữ.

Thỉnh thoảng Lục Bình sẽ tỉnh lại từ trong loại trầm mê ngắn ngủi này. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía từng ánh đèn phía trên trần nhà của giảng đường, trông ‌thấy hàng loạt học sinh ở trong phòng học… càng trông thấy bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Anh hoảng hốt cảm thấy mình như trở lại lúc còn học đại học, chỉ là, lúc ấy mình chưa bao giờ chuyên chú và nghiêm túc như bây giờ, thường xuyên để điện thoại ở dưới sách, đầu ngón tay lướt lướt màn hình, không ngừng đọc tiểu thuyết.

"Ai!"

"Nếu như năm đó mà cố gắng được như hiện tại… Không, chỉ cần có được nửa cố gắng như hiện tại thì có lẽ mình đã không mở chiếc hộp Pandora kia ra và giẫm lên con đường không thể quay lại này rồi."

"Thậm chí còn liên lụy tới mấy người anh Phong…"

Ánh mắt Lục Bình lạnh xuống, ném những suy nghĩ mềm yếu ra sau đầu, lần nữa tập trung lực chú ý của mình lên trên người giáo sư.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong màn đêm, trong sân trường yên tĩnh.

"Tôi cũng cảnh cáo trước."

"Tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vi phạm ranh giới cá nhân cuối cùng, sẽ không phản bội mảnh đất này, phản bội nhân dân trên vùng đất này!" Vẻ mặt giáo sư Hoàng Thạch Mặc nghiêm túc, trầm giọng nói.

"Đương nhiên." Tiết Hoa Thanh nhìn chăm chú vào giáo sư già, nụ cười chợt trở nên xán lạn: "Chúng tôi vô cùng tôn trọng ý nguyện cá nhân của ngài, sau khi tiếp xúc với công việc, nếu như ngài không nguyện ý thì có thể dừng lại bất cứ lúc nào."

"Cũng nên sắp xếp cho Huyên Huyên chuyển viện rồi nhỉ? Đoàn đội của trung tâm ý tế Thụy Tân đã đang đợi ngài." Tiết Hoa Thanh thu hồi tư liệu, xốc cặp công văn lên rồi nói.

Trước cổng trường, Tiết Hoa Thanh đưa giáo sư Hoàng Thạch Mặc vào trong xe. Sau khi đưa mắt nhìn người rời đi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt cũng biến mất theo.

"Chú ý, phái một đội người nhìn chằm chằm vào giáo sư Hoàng."

"Giám sát mỗi một tin nhắn và mỗi một cuộc trò chuyện của đối phương."

"Đã rõ!"

Anh ấn vào tai nghe không dây, trầm giọng ra lệnh.

Nói xong, Tiết Hoa Thanh đút một tay ở trong túi, lại một lần nữa quay người đi vào trong sân trường. Trên con đường tĩnh mịch, thỉnh thoảng sẽ có hai ba học sinh sánh vai lướt qua. Anh bước đi đều đều, sâu trong ánh mắt bình tĩnh cất giấu sự cảnh cáo, đảo qua bốn phía: "Trong trường học không có thế lực của phe thứ ba chứ?"

"Ừm."

"Tiếp tục giữ vững sự cảnh ‌giác."

------

Dịch: MBMH Translate