← Quay lại trang sách

Chương 645 Các Bên Tạo Áp Lực!

"Chúng ta tới đó đi một chút đi." Người đàn ông bấm tay, chỉ về phía con đường phồn hoa dành riêng cho người đi bộ, chất phác nói ra.

"Đến đó làm cái gì?"

"Đi dạo một vòng, dù sao cũng không có việc gì."

"Ừm… Vậy anh hôn em một cái, em liền đi dạo cùng anh." Cô gái váy trắng nghiêng đầu về phía trước, dựa sát vào "chồng mình", làm nũng nói.

"Được!"

"Được!"

Người đàn ông cúi đầu, hôn vợ mình.

Lông mi của cô gái khẽ run rẩy, giống như có một chút nghi hoặc. Không đợi cô nói chuyện, chồng cô đã dắt tay cô đi về phía quảng trường với ánh đèn lộng lẫy cách đó không xa.

Trong mắt anh không ngừng chú ý tới nanh vuốt của đám người kia. Bọn họ đang nhìn chăm chú vào mỗi một người đi lại trên con đường dành riêng cho người đi bộ.

Các đồng bạn lần lượt bị bắt!

Mà mình…

Mình lại quang minh chính đại đi về phía cảnh giới quan trọng nhất!

Người đàn ông cố gắng khắc chế cảm giác hưng phấn đang điên cuồng sinh ra! Khoảng cách không dài, nhưng trong mắt anh lại lộ ra vẻ vô cùng xa xôi. Nhưng cho dù xa xôi như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể đi tới chính giữa trung tâm quảng trường của phố đi bộ!

"Linh Linh." Người đàn ông đột nhiên kêu một tiếng.

"Hả?" Cô gái váy trắng nghi hoặc nhìn về phía " người chồng".

"Tên đầy đủ của em là gì?" Người đàn ông cười hỏi.

Lúc anh đi ngang qua thì nghe thấy được người đàn ông kia thân mật gọi một tiếng "Linh Linh", những chuyện khác thì không biết được.

"Hừ!"

"Anh đang nói đùa gì vậy?!!" Cô gái nhăn mũi ngọc tinh xảo: "Bà đây tên là Trương Linh! Tên là Trương Linh! Anh cả đời này đều không thể quên!"

"Được!"

"Anh sẽ nhớ kỹ!"

Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười quỷ dị.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái, anh ta đưa tay về phía bên cổ, chậm rãi bóc ra một góc của lớp da. Ở trước mặt anh, cô gái váy trắng lập tức mở to hai mắt… Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, "người chồng" đã giơ đao trong tay lên, chém về phía trước cổ của cô, trước mắt lập tức biến thành một mảnh đen kịt. Có lẽ, đợi đến lúc cô tỉnh lại thì sẽ xem những chuyện xảy ra vào giờ phút này là một cơn ác mộng.

Người đàn ông bóc hoàn toàn lớp da ra, anh ta nửa ôm cô gái vào trong ngực. Anh đứng tại vị trí có ánh đèn lộng lẫy nhất, nụ cười xán lạn mà tùy ý.

Bốn phía, sư phụ Lý nhìn chăm chú về phía người này từ phía xa.

Thần Nhãn chú Lê thì nhăn mày: 'Là ‌tồi chủ quan."

Xa hơn chút nữa, sắc mặt Ngô Mỹ Ngọc trở nên khó coi, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.

⚝ ✽ ⚝

Quán bar Ô Nha và Hoàng Quan.

"A lô." Tiết Hoa Thanh nói.

"A lô." Đinh Thanh cũng nhận nghe điện thoại.

Khu Đông Thành, trong căn nhà thuê chật chội, trên gương mặt Lục Bình mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa nói với ống nghe: "Đã trễ như vậy rồi, tiên sinh vẫn còn chưa nghỉ ngơi à?"

Hạ cửu lưu, bọn họ tựa như là bầy kiến của thành phố này, hoặc có thể nói là con rệp con gián. Sinh tồn ở nơi hẻo lánh tầm thường nhất, dừng chân tại rãnh nước bẩn, đứng bên đống rác ngước nhìn ánh đèn sáng chói và bầu trời sắc màu rực rỡ.

Nhưng tương tự, cũng không thể coi nhẹ cái quần thể này được.

Tựa như là con kiến, mặc dù hèn mọn nhỏ bé, nhưng lại trải rộng khắp mỗi một ngóc ngách. Ví dụ như con gián, bọn chúng có được lịch sử cổ xưa nhất… Đám người đào kép, hầu gái, kỹ nữ, ăn mày, tên vô lại, kẻ cắt tóc, sư chùa, bếp, nhân viên nhà tắm, thợ mộc…. dạng quần thể này cũng có nguồn gốc từ nền văn minh lâu đời.

Đát!

Đát!

Đát!

Tiếng cánh quạt truyền đi rất xa ở trong màn đêm.

Tại góc đường hẻo lánh, dưới đèn đường, bên cạnh một người bán hàng rong đang sửa xe điện.

"Được rồi."

"Xem thử một chút đi!"

Một ông lão với dáng vẻ lôi thôi, để râu ria rậm rạp thả tay quay xuống, vỗ vỗ chiếc xe trước mặt, nhìn về phía nữ công nhân làm việc tại nhà máy gần đó, trầm giọng nói ra.

Nữ công nhân đội mũ bảo hiểm lên, ngồi lên xe. Cô vặn chìa khoá, đèn xe sáng lên, chỉ cần vặn ga nhẹ một cái xe liền phóng nhanh về phía trước.

"Thật tốt?! Cảm ơn! Cảm ơn! Bao nhiêu tiền?"

"Hey!"

"Tay nghề của sư phụ đúng là lợi hại, may mà có thể gặp được ngài. Ngài không biết đâu, tôi vừa rồi đã đẩy cả một đường, mệt muốn chết luôn."

"Không có gì nghiêm trọng cả, cô cho tôi 5 tệ là được."

Ông lão đang ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc máy bay trực thăng nơi xa. Nghe thấy lời nói của đối phương liền đáp lại: "Cô quét mã hay là trả tiền mặt?"

Chờ nữ công nhân rời đi, ông mới vén mái tóc đầy mỡ lên, ánh mắt ngưng tụ lại. Đôi chân bước đi có chút khập khiễng nhưng động tác lại rất nhanh. Không bao lâu sau đã bỏ qua được tên thám tử, ngồi lên chiếc xe ba bánh sau đó quẹo vào trong ngõ nhỏ.

Ông không ngừng xuyên qua khu thành thị đang hỗn loạn này…

Trong bóng đêm, gió đêm thổi mái tóc của ông lão ra sau đầu. Tiếng cánh quạt bên tai trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Không bao lâu sau, chỉ nghe két một tiếng, xe ba bánh dừng lại. Ông lão với đôi chân khập khiễng nhưng lại thể hiện ra tốc độ khác thường, gọn gàng xông vào bên trong tòa kiến trúc cũ nát. Vừa xông vào tầng năm, ông lão trông thấy năm sợi dây thừng thòng xuống trên máy bay. Ông khập khiễng đi tới bên cạnh lan can, nghiêng đầu ra, sau đó quơ quơ cánh tay.

Điểm nút này xem như đã bị quán bar Ô Nha và Hoàng Quan chiếm đóng.

Các loại tràng cảnh tương tự đang không ngừng xảy ra tại các góc hẻo lánh của Trung Hải.

------

Dịch: MBMH Translate