← Quay lại trang sách

Chương 646 Anh Làm Cũng Không Tệ Lắm

"Cơn gió nào có thể thổi Dương đổng tới đây vậy?"

Trước quầy bar, Đinh Thanh vẫn là cái dáng vẻ bất cần đời kia. Anh ngồi ở trước ghế dựa chân cao, chân phải khẽ đung đưa. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, tay trái vuốt vuốt ly thủy tinh trong suốt. Vừa nhẹ nhàng lay động, hơn phân nửa khối băng đã lắc lư và phát ra tiếng vang nhẹ nhàng. Tay phải Đinh Thanh cầm điện thoại, nói với vẻ không thèm để ý.

Dương đổng này cũng là người trong lĩnh vực kinh doanh vận tải biển, tập đoàn vận tải quốc tế Hải Phong dưới tay đối phương được cho là đứng đầu trong vòng tròn vận tải biển Trung Hải, vững vàng trấn áp tập đoàn vận tải Trung Hải dưới trướng Tào Môn. Giá trị bản thân Dương Quân Kim đã vượt qua ba mươi lăm tỷ, nằm trong top 20 phú hào bên trong vòng tròn Trung Hải, cho dù là gia chủ vọng tộc thì cũng phải tiếp đón lịch sự với đối phương.

"Đinh đổng, đã đến lúc này rồi, tôi cũng không vòng vo với ngài nữa."

"Tôi và Lã Mã của quán bar Ô Nha và Hoàng Quan là bạn tốt, có thể nương tay một chút hay không? Tôi sẽ đích thân nhận lỗi với Lục tiên sinh sau."

Trong phòng cao cấp của khách sạn, Dương Quân Kim trầm giọng nói ra.

Kinh doanh lĩnh vực vận tải biển, còn là ngành nghề thường xuyên rong ruổi trên đại dương quốc tế bao la, không có một đơn hàng nào là dễ dàng cả. Với năng lực của Dương Quân Kim thì cho dù là đụng tới Tào Môn thì cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.

"Dương đổng, ngài yên tâm đi. Chúng tôi chỉ là tới kết bạn với lão Mã mà thôi."

"Anh nói đúng không?"

"Lão Mã?!"

Đinh Thanh cười xán lạn đáp lại. Dứt lời, anh còn ngẩng đầu lên nhìn về phía người pha chế lão Mã trước quầy bar.

Tùy ý nói vài câu, Đinh Thanh cúp liền điện thoại.

Anh cảm khái nhìn về phía lão Mã, đang muốn nói cái gì đó thì điện thoại trong tay lại lần nữa vang lên.

"Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại lời của Trịnh tiên sinh với Lục tiên sinh."

Một bên khác, gương mặt Tiết Hoa Thanh cũng mang theo ý cười, ôn hòa nói ra. Dứt lời, anh liền cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Mã tiên ‌sinh.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay lại vang lên lần nữa.

Tiết Hoa Thanh không có ý định kết nối, chỉ đối mắt với lão Mã.

"Tiết tiên sinh."

"Hiện tại, ngài có lẽ đã có thể hiểu được tại sao quán bar Ô Nha và Hoàng Quan lại có thể bình ổn tại Trung Hải lâu như vậy rồi đúng không?" Nụ cười trên gương mặt Lão Mã càng ngày càng sâu bình tĩnh nói.

Nói xong, anh hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Đúng rồi."

"Tiết tiên sinh, rượu của ngài đã hết rồi. Ngài còn muốn uống thêm chút gì không?" Lão Mã ôn hòa nói.

"Con mẹ hắn!"

"Lại tới?!! Không tiếp, không tiếp!"

Trước quầy bar, Đinh Thanh lần nữa cúp điện thoại, ánh mắt vừa mở ra lại nhìn thấy điện thoại lại vang lên lần nữa. Anh không có trả lời mà là mắng một tiếng.

Đinh Thanh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía lão Mã, không thèm để ý chút nào mà giơ ngón tay cái lên: "Lão Mã!"

"Lợi hại!"

"Với những cú điện thoại này, vọng tộc muốn động tới anh thì có lẽ cũng phải ước lượng!"

"Đinh tiên sinh quá khen."

"Không phải tôi lợi hại, là quán bar Ô Nha và Hoàng Quan có đủ đặc thù." Lão Mã lắc đầu, thản nhiên đáp lại.

Ý nghĩa của giang hồ truyền thống là vòng tròn hội tụ hạ cửu lưu. Mặc dù bọn chúng không đáng chú ý, nhưng lại tựa như là con kiến, như là con rệp và gián trải rộng khắp mỗi ngóc ngách, có lịch sử tồn tại lâu đời và xa xưa…

⚝ ✽ ⚝

Bên trong màn đêm.

Đông Thành, khu dân cư cũ kỹ.

Màn cửa đã bị kéo chặt lại, ánh đèn màu da cam xuyên qua khe hở phác họa ra những tia sáng yếu ớt trong bóng đêm.

"Vinh tiên sinh, không biết đã trễ như vậy rồi ngài‌ còn gọi điện thoại tới là có chuyện gì?" Trước bàn sách, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Lục Bình ôn ‌hòa nói ra.

"Chuyện là như thế này, là chuyện của thủ hạ Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh của ngài. Tôi nghe nói bọn họ đã gây ra một chút động tĩnh tại Trung Hải."

Trong phòng ngủ cổ điển, Vinh Tích Triều khoác áo ngủ, đeo kính mắt, ngồi ở trước ghế sô pha. Giọng điệu ông uy nghiêm, trầm giọng nói ra.

Sau khi hơi dừng lại một chút, ông lại tăng thêm một chút ngữ khí, hô to: "Lục tiên sinh."

"Chúng ta đã định ra khúc nhạc dạo tại Thánh Ca Hải Dương. Ổn định là nhận thức chung mà các thế lực khắp nơi đã nhất trí tán thành."

"Lục tiên sinh đừng khiến tôi khó xử."

Lời nói của Vinh Tích Triều cũng không khách sáo, nâng cao giọng. Trong giọng nói mang theo một chút ý trách cứ, nhưng lại nắm lấy cảm giác tiêu chuẩn.

"Vinh tiên sinh phê bình đúng. Nhưng mà tôi vừa mới nói chuyện với bọn họ, hiểu được một chút chuyện. Bọn họ nghe nói về một số truyền kỳ của lão Mã nên muốn kết bạn với đối phương. Sau khi trò chuyện với nhau liền muốn tỷ thí với nhau một chút."

"Đúng là đã có chút đi hơi xa rồi."

Lục Bình ngoài cười nhưng trong không cười, hạ thấp giọng điệu, nhưng trong lời nói lại mang đầy tính bào chữa cho Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh.

Trong phòng ngủ, Vinh Tích Triều nghe vậy, bên trong ánh mắt của người bề trên hiện lên một tia tức giận, nhưng lại không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài: "Thì ra là như vậy, vậy thì tôi an tâm rồi."

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, để bọn họ đừng giày vò nữa." Lục Bình vừa cười vừa nói.

Dứt lời, anh liền cúp điện thoại.

Trong căn nhà thê chật chội, dưới ánh đèn màu da cam, nụ cười trên mặt Lục Bình lập tức biến mất vô tồn.

Đầu ngón tay anh gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu, anh lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tiết Hoa Thanh.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

….

"A lô."

"Lão Tiết, là tôi."

"Anh làm cũng không tệ lắm. Hiện tại… Bắt đầu đi." Ánh mắt Lục Bình hơi lấp lóe, trầm giọng nói ra.

------

Dịch: MBMH Translate