Chương 667 Chúng Tôi Đồng Ý Với Ngài!
Lão gia, xảy ra chuyện rồi."
"Lão gia."
"Lão gia."
"Trực tiếp đưa điện thoại cho tôi!”
Bầu không khí đều trở nên gấp gáp…
Hồng Lâu, phòng tiếp khách tại tầng bảy.
Cửa phòng không ngừng bị đẩy ra.
Tin tức đến từ bốn phương tám hướng nhanh chóng được truyền đến bên tai mấy người Kiều Doãn Thăng, Cao Trường Niên, và Ngô Bách Thanh.
Lục Bình bưng chén trà lên, cẩn thận thưởng thức.
Sau khi cú điện thoại cuối cùng bị cúp máy…
"Lục tiên sinh!" Trên trán của Kiều Duẫn Thăng đã bị mồ hôi thấm ướt, con mắt trợn lên, đột nhiên cao giọng hô một tiếng.
Bắt đầu từ khách sạn bí mật cho đến toàn bộ mạng lưới đường dây đón khác, lại đến việc lựa chọn thân phận của người phát ngôn… Mạng lưới cơ sở nhất mà bọn họ xây dựng tại thành phố Trung Hải gần như đã bị nhổ toàn bộ.
Càng lên cao, xúc tu trên các phương diện sẽ được giấu càng sâu.
Nhưng ông ta không dám đánh cược, ông ta không biết thế lực phía sau Lục tiên sinh rốt cuộc đã điều tra đến mức độ nào rồi. Nếu như cứ tiếp tục thì mọi chuyện sẽ thực sự trở nên khủng bố!
"Kiều tiên sinh?" Lục Bình ôn hòa lên tiếng.
Bên dưới giày da màu đen, những ngón chân đang ép chặt đế giày của Lục Bình chậm rãi buông lỏng. Mỗi lần tiếng điện thoại vang lên sẽ khiến cho ba gia chủ vọng tộc trong phòng tiếp khách cảm thấy bất an, đồng thời cũng khiến cho lông tơ của anh run rẩy theo. Anh sợ hãi, sợ hãi thật sự sẽ lật ngược cái bàn này.
"Đủ rồi!" Kiều Duẫn Thăng cố gắng nhẫn nhịn nỗi lòng đang cuồng loạn, trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Bên trong màn đêm, đại trạch cổ kính.
Sau khi Vinh Tích Triều cúp một cú điện thoại, sắc mặt bình tĩnh mà nguy hiểm. Ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía vòng xoáy trong bóng đêm, sau đó lập tức đứng dậy hướng về chỗ sâu của tòa nhà.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, nói điều kiện đi." Kiều Duẫn Thăng hòa hoãn vẻ mặt, đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh, tiếp tục nói.
"Hai điều." Lục Bình giơ hai ngón tay lên, bình tĩnh nói.
"Thứ nhất, xử lý sạch sẽ toàn bộ nhân viên tham dự vào sự việc KTV kia. Tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm."
"Đừng phủ nhận nữa, những gì tôi biết so ra còn rõ ràng hơn dự đoán của các người đó." Ánh mắt trắng đen rõ ràng của Lục Bình chú ý tới động tác của ba người, không để bọn họ có cơ hội nói chuyện đã lập tức dùng lời nói cực kỳ có lực lượng trấn áp.
Ngay cả những mạng lưới kia đều có thể điều tra được.
Ba người Kiều Duẫn Thăng, Cao Trường Niên đều đang cảm thấy hoài nghi, nhưng nội tâm lại dần trở nên dao động, suy đoán là đội ngũ bài Tarot kia đã thật sự bị bắt được.
Nghe được câu này, Kiều Duẫn Thăng đang còn muốn phủ nhận lập tức ngậm miệng lại. Cùng lúc đó, ông cũng có chút kinh ngạc, Cao Trường Niên và Ngô Bách Thanh thế mà cũng ở trong đội bài Tarot.
"Thật sự có ba người này?" Ánh mắt Lục Bình liếc nhìn hai người khác, thì thầm dưới đáy lòng.
Ngoại trừ Tống Tử Văn và ba người này ra, vẫn còn lại năm lá bài, dù anh có truy đuổi như kẻ điên thì cũng không thể tìm thấy được người.
Suy nghĩ lưu chuyển trong phút chốc.
Rất nhanh, Lục Bình thu lại suy nghĩ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ba người, sau khi hơi dừng lại một chút liền nâng cao giọng nói: "Thứ hai."
"Tôi muốn các người hiện tại tiến hành kết nối với đội bài Tarot kia."
"Tôi cũng muốn nói chuyện một chút với năm người còn lại."
Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười.
"Được."
"Chúng tôi đồng ý với ngài!"
Kiều Duẫn Thăng và Cao Trường Niên, Ngô Bách Thanh liếc nhau một cái. Bọn họ thở dài một hơi, âm thầm thầm thì, mặc dù vị Lục tiên sinh này chính là một tên điên, nhưng vẫn còn giữ được sự lý trí. Sau khi gây ra chuyện náo loạn tối nay cũng không tiếp tục tiến một bước ép buộc bọn họ cá chết lưới rách. Chí ít thì đã đưa ra hai yêu cầu, đối với bọn họ mà nói đây đều không là gì cả.
Chỉ là xử lý một số tinh nhuệ dưới tay mà thôi, nếu đã lộ ra sơ hở thì nên bị xử lý! Còn về việc đội bài Tarot kia sẽ bị đào móc ra cái gì, bọn họ mới không thèm để ý!
Tên điên!
Thật con mẹ nó là tên điên!
Dưới đáy lòng tiếp tục mắng chửi, trong lòng bọn họ cảm thấy chỉ kiêng kị vị Lục tiên sinh này tới cực điểm.
"Thì Chương." Lục Bình cao giọng kêu.
Anh nhìn chăm chú về phía Ngô Thì Chương đang đi vào, ôn hòa nói: "Lấy ba chiếc máy tính bảng tới đây."
"Vâng!"
"Còn có, để Đinh Thanh nghỉ ngơi đi." Lục Bình tiếp tục nói.
….
"Hửm?"
Trong gian phòng ở chỗ sâu.
Vinh Tích Triều nghe thấy quản gia báo cáo, ánh mắt ngưng tụ lại, nhìn chăm chú về phía lời mời hiển thị lá bài Tarot trên màn hình.
"Kết thúc."
Tầng ba hầm ga ra, đội ngũ não bộ.
Tiết Hoa Thanh khẽ thở ra một hơi, vừa rồi, lúc trông thấy Đinh Thanh bị xạ kích thì trái tim không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, sự sợ hãi kịch liệt khiến cho tay chân không khỏi run lên.
Anh ấn vào tai nghe bluetooth, trầm giọng nói.
------
Dịch: MBMH Translate