Chương 666 Lục Bình Trực Tiếp Đối Thoại Với Tổ Tarot!
Kiều tiên sinh." Dưới dạng cảnh cáo và uy hiếp như này, Lục Bình chỉ lần nữa bưng chén trà lên, sau khi nhấp một ngụm thì trầm giọng kêu.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt cũng không nhượng bộ, lại lần nữa thuật lại lời nói trước đó của mình:
"Con người của tôi không thích cái gì mà lấy ơn báo oán, chỉ nói chuyện ăn miếng trả miếng."
"Là ba vị…"
"Đã làm chuyện không nên làm!"
"Tôi cần trừng phạt ba vị!"
Anh chậm rãi nói ra.
Giữa ngôn từ và tư thái của mình, anh đã đặt bản thân mình hoặc có thể nói là thế lực phía sau ngang hàng với cái cấm kỵ kia.
Sau khi những lời nói này liên tiếp vang lên, Kiều Doãn Thăng, Cao Trường Niên, và Ngô Bách Thanh đều nhíu mày. Bọn họ kinh nghi nhìn về phía trước người thanh niên trước mặt…Tên điên? Đây là tên điên?!!
"Tôi hỏi lại một lần cuối cùng."
"Ba vị đại biểu cho ba lá bài Tarot nào?" Lục Bình nâng cao giọng, trầm giọng hỏi.
Lời nói của anh vang vọng khắp phòng tiếp khách, hồi lâu sau vẫn không có người nào đáp lại dù là một câu.
"Lục tiên sinh, bài Tarot rốt cuộc là cái gì?" Kiều Doãn Thăng trầm mặt, đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
"Ba vị không có thành ý, vậy cứ tiếp tục đi." Lục Bình gõ gõ chén trà, cười nói.
"Thì Chương." Nói xong, Lục Bình trầm giọng kêu.
Sau khi anh thực hiện động tác này, đội ngũ não bộ cũng đồng thời nhận được mệnh lệnh.
Giai đoạn thứ hai lập tức được thuật lại ở bên tai Đinh Thanh.
"Chẳng lẽ thật sự không phải là ba người bọn họ?"
Ánh mắt Lục Bình rơi vào trên người Kiều Doãn Thăng, Cao Trường Niên và Ngô Bách Thanh, trong lòng có chút loạn, không khỏi nói thầm.
Anh hạ quyết tâm, tiếp tục ép thêm một bước nữa. Nếu như bọn họ còn không thừa nhận thì coi như xong. Nếu lại tiếp tục ép nữa thì sẽ thật sự lật bàn, ép không được.
Lục Bình chỉ là hành động như một tên liều mạng, là kẻ điên! Nhưng không phải thật sự điên!
"Đúng thật là lại đưa cho chúng ta một phần lễ lớn.”
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Yến Kinh cổ lão.
Bộ môn bí mật, căn phòng tổng chỉ huy.
Quy mô nơi đây khổng lồ hơn phòng chỉ huy tại Trung Hải nhiều. Trong phòng chỉ huy tại tầng hầm thứ ba có đến mấy ngàn nhân viên công tác đang bận rộn giống hệt như là những con kiến.
Lúc này, phía trước phòng tổng chỉ huy chính là màn hình giám sát chiếm nguyên một vách tường, đang chiếu cảnh tượng thành phố Trung Hải, mấy ngàn ánh mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào sự kiện đang xảy ra tại Trung Hải.
Quyền hạn và trách nhiệm của bọn họ khác với bộ phận bí mật tại Trung Hải, giám sát ván cờ toàn quốc.
Tại tầng cao nhất của phòng chỉ huy, căn phòng có kiểu dáng giống như là vương miện. Q ngồi chồm hổm ở trước bàn, nhìn chăm chú vào máy tính, thầm thì nói.
"Bảo vệ tốt sự an toàn của Đinh Thanh."
Đôi mắt chứa đầy quầng thâm đang nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức nháy cũng không thèm nháy. Anh nhấn xuống cái nút trong tay, giọng nói khàn khàn vang lên.
Bọn họ vẫn luôn không ngừng dò xét tình huống các nơi.
Mà tối nay, chỉ là đi theo phía sau vị Lục tiên sinh kia thôi đã có thể nhanh chóng cắt đứt nguyên một mạng lưới lợi ích cơ sở tại thành phố Trung Hải.
"Khắc chế."
"Còn đang khắc chế."
Trên gương mặt Q lộ ra ý cười.
⚝ ✽ ⚝
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Đường phố được đèn neon chiếu sáng.
Chân ga được giẫm liên tục, tiếng động cơ vang lên ở bên tai.
Đinh Thanh dựa một tay vào cửa sổ xe, gió đêm lạnh lẽo luồn vào trong xe. Anh nhếch môi, cảm nhận được sự thống khoái, adrenaline dưới làn da đang nhanh chóng tăng vọt.
"Con mẹ nó!"
"Nên đổi sang siêu xe để chạy mới đúng!"
Nơi xa, đèn tín hiệu màu đỏ lóe ra, anh lại đi nhanh hơn mấy phần, tốc độ xe biểu thị đã vượt quá 130 mã, gào thét xuyên qua giống như là tia chớp màu đen. Những tòa nhà chọc trời, ánh đèn neon đang không ngừng lùi về phía sau.
Đinh Thanh liếc nhìn bóng đêm nơi xa, giữa bầu trời không ngừng có máy bay trực thăng đang xoay quanh. Cầu vượt phía trước trông giống hệt như một con rồng khổng lồ trong bóng đêm, có chiếc xe bị chặn đường… Anh lái xe lao nhanh trên đường phố, tại con đường song song bên cạnh mơ hồ truyền tới tiếng động cơ, phảng phất như có xe đang đuổi theo mình.
"Đến."
Cuối con đường.
Đinh Thanh đột nhiên đạp phanh lại, đồng thời chuyển động tay lái, tiếng thắng xe chói tai vang lên, thân xe tạo thành một vòng cung xinh đẹp ngay đầu đường.
Anh ngồi ở trước tay lái, vẫn dựa vào cửa sổ xe như cũ, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngực… Đinh Thanh giơ hộp thuốc lên trước mặt, sau đó đổ vào trong lòng bàn tay. Không lâu sau, cuối cùng cũng đổ ra được một điếu thuốc. Chỉ nghe thấy một tiếng keng, ánh lửa sáng lên trong bóng đêm. Đinh Thanh hít một hơi, híp mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn chăm chú về phía bóng người không biết xuất hiện từ chỗ nào đang nhanh chóng lao vào bên trong tòa nhà.
Cả đêm nay đều là như thế.
Tiếng súng vang lên ——
m thanh chém giết truyền đến ——
Đúng lúc này, Đinh Thanh đột nhiên nhíu mày, mơ hồ đã nhận ra nguy hiểm từ trong bóng đêm. Cùng lúc đó, hàng loạt viên đạn hung mãnh không ngừng lao về phía anh từ các vị trí khác nhau của tòa nhà.
Còn chưa kịp phản ứng, thân thể của anh đã bị một bóng đen nhào tới đè ngã. Đạn bắn vào trên lưng của bóng đen kia, Đinh Thanh chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên.
"Hừ!"
"Không có việc gì, xuyên qua áo chống đạn, còn chưa chết."
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.
------
Dịch: MBMH Translate