Chương 669 Vòng Xoáy Như Vậy Chẳng Qua Chỉ Là Một Giọt Nước Đối Với Lục Tiên Sinh?!!
Nghe thấy câu này, trong lòng Lục Bình đột nhiên giật mình. Nhưng ngay sau đó, anh lập tức khiến cho mình trở nên buông lỏng. Điểm này cũng không khó suy đoán. Phía sau mấy lá bài Tarot chỉ còn lại mấy vị này, bọn họ đều đang chú ý ba nhà vọng tộc, cũng đang chú ý tới mình…. Bọn họ suy đoán ra trong ba người sẽ có ít nhất một người đến từ bài Tarot!
Rốt cuộc sẽ là ai?!
Lục Bình cảm nhận được ánh mắt ba người Cao Trường Niên đang nhìn về phía mình.
Anh hiểu được, mình nhất định phải ứng đối lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Đường cong khóe miệng lại cao hơn một chút, trong giọng nói tràn đầy ý cười, giọng nói ôn hòa vang lên:
"Là tôi."
"Thật sự là Lục tiên sinh? Cho nên, The Fool tiên sinh, rốt cuộc là người nào trong ba người Cao tiên sinh là một thành viên trong số chúng ta vậy? Hay là cả ba người đều phải?" Giọng nói của người có lá bài The Hanged Man (người treo ngược) vang lên.
"Chậc chậc chậc."
"Lục tiên sinh, rất vui vì có thể được trò chuyện cùng ngài. Ngài đêm nay hình như đã tạo ra không ít việc vui tại Trung Hải thì phải." Giọng nói thứ ba vang lên.
Lục Bình nhìn về phía lá bài Magican(pháp sư). Không phải là Tống Tử Văn, cũng không phải là ba người ở trong phòng, là một trong năm người không thể xác định thân phận.
Giọng nói mang theo ý nghiền ngẫm không ngừng vang lên, ở giữa ngôn từ không hề để Lục tiên sinh vào mắt chút nào.
Qua một lúc sau, đội bài Tarot khôi phục lại sự yên tĩnh ngắn ngủi, nhóm săn mồi phía sau từng lá bài dường như đều đang mang theo ý cười cách không nhìn chăm chú vào Lục Bình.
Lớn tiếng dọa người.
Lục Bình suy nghĩ về thái độ của những người này.
Không thể yếu thế.
Bọn họ mạnh, mình lại càng phải mạnh hơn. Thân thể Lục Bình dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
"Các vị đúng là rất tự tin."
"Chín lá bài Tarot."
"Bây giờ còn lại năm lá."
Trong nháy mắt này, Lục Bình không ngừng nhớ lại những dạy bảo của giáo sư Cố Kiện Ngô và rất nhiều đại lão diễn xuất, làm sao để có thể thông qua giọng điệu biểu hiện ra lực lượng của mìnhh.
Chú ý tốc độ nói, lúc vừa nâng giọng lên thì phải có sự tự tin và lực lượng tuyệt đối! Khí chất áp bách xuyên qua lời nói truyền đến mỗi một người phía sau màn hình.
"Tôi sẽ tìm được các người." Lục Bình nở nụ cười xán lạn, nói ra từng câu từng chữ: "Tôi đã nhìn thấy các người…"
"Các vị, lần sau gặp lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Nói xong, Lục Bình không có ý định tiếp tục nữa, trực tiếp tắt màn hình lại. Anh dùng của Kiều Duẫn Thăng để kết nối, hai người còn lại thấy thế thì cũng tắt máy tính của mình.
Phía sau các lá bài đều là những con cáo già, có thể thu hoạch được tin tức đã đủ rồi. Lục Bình không cảm thấy mình có thể thông qua vài câu nói mà sờ được sơ hở gì. Cuộc gọi video này chỉ là đúng lúc tiếp xúc một chút, cũng như tuyên bố một chút mà thôi!
⚝ ✽ ⚝
Trung tâm tài chính Lục Gia Chủy.
Tống Tử Văn nhìn về phía ba tấm bài đồng thời đen lại.
"Hừ."
Anh ta nghe thấy một tiếng hừ lạnh bất mãn.
Anh ta rõ ràng phát hiện được, sau khi Lục tiên sinh cất lời, mấy lá bài còn lại dường như đều không có được sự tự tin và nắm chắc lớn như vậy. Ai cũng không thể đoán được thế lực tình báo phía sau Lục tiên sinh rốt cuộc là đến từ chỗ nào!
"Lục tiên sinh, không cần tiễn."
"Ngày tháng của chúng ta còn dài."
"Lần sau gặp lại."
"Vẫn phải cảm tạ ngài tối nay đã chiêu đãi."
Trong phòng tiếp khách khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nước trà vẫn tại bốc lên hơi nóng lượn lờ.
Trên bốn chiếc ghế sô pha đối diện nhau, bầu không khí giữa bốn gia chủ vọng tộc ngược lại không hề có chút khẩn trương nào. Mỗi người đều yên lặng uống trà của mình. Kiều Duẫn Thăng và hai người khác liếc nhau một cái một cái, sau đó làm bộ chuẩn bị rời đi.
Lục Bình cũng đứng lên, đứng ở trước cửa liếc nhìn hàng loạt bảo an bên trong hành lang. Anh đón lấy ánh mắt của Kiều Duẫn Thăng, nghe thấy đối phương nói như vậy.
"Ba vị tiên sinh hài lòng là được." Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, cười đáp lại.
Không lâu sau, anh đưa mắt nhìn ba người rời đi.
Sau khi hành lang bên ngoài căn phòng cổ điển xa hoa yên tĩnh trở lại một lần nữa, Lục Bình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn quay trở về phòng, muốn giơ chân lên lại không thể động đậy. Anh đưa tay đấm đấm bắp đùi, đi trở về trước ghế sô pha, có chút mỏi mệt ngồi xuống.
Trận đánh cược quan trọng nhất tối nay chủ yếu nằm ở bên ngoài Hồng Lâu. Bên trong thành thị, các thành viên bên trong đội ngũ não bộ thúc đẩy có chừng có mực, thiết lập được một mối cân bằng vi diệu với bộ môn bí mật thần bí kia.
"Ai!"
"Anh Phong!"
"Anh Cao!"
"Trong thời gian ngắn, tôi dường như chỉ có thể làm được đến mức này. Tôi không phải là thật sự có được lực lượng tình báo khủng bố như vậy…Tôi thực ra là không điều tra được cái gì cả." Lục Bình lẩm bẩm.
"Nhưng mà, tôi sẽ không buông tha cho bọn họ."
Anh ngẩng đầu lên, dựa vào lưng ghế sô pha.
------
Dịch: MBMH Translate