Chương 670 Ngài Hiểu Rõ Thì Tốt
Vất vả cho các vị rồi."
"Liên quan tới ban thưởng cho nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cấp cho mọi người sau khi xác nhận qua với Lục tiên sinh."
Bên trong đội ngũ não bộ.
Tiết Hoa Thanh đóng màn hình lại, sau đó thu hồi các thiết bị, tay chống trên bàn dài, nhìn về phía ba người rồi trầm giọng nói ra.
"Mã tiên sinh, sau khi kiểm tra an toàn, anh có thể rời đi, cũng có thể tiếp tục đọc tình báo bên trong phạm vi quyền hạn."
"Tôi đã biết." Người pha chế lão Mã đáp lại.
Anh không vội nảy rời đi, còn muốn tiếp tục xem tình báo.
"Giáo sư Hoàng." Tiết Hoa Thanh nhìn về phía Hoàng Thạch Mặc ở một bên khác, sau khi hơi dừng lại một chút liền trầm giọng nói: "Xin ngài chờ tôi ở đây một lát, sau khi tôi xử lý xong một ít chuyện muốn trò chuyện với ngài một chút."
"Được." Giáo sư Hoàng Thạch Mặc nhẹ gật đầu.
Nói xong, ông trông thấy Tiết Hoa Thanh đi vào phòng làm việc, đi về phía các dãy giá sách, sau đó thì không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa.
"Tìm được rồi."
Đầu ngón tay lướt qua một tập hồ sơ màu nâu.
Ánh mắt Tiết Hoa Thanh ngưng tụ lại, sau đó lần lượt lấy tình báo của Cao gia, Kiều gia, và Ngô gia ra ngoài. Anh ôm lấy hồ sơ ở trong ngực, trở lại văn phòng của mình, sau đó bỏ ba phần tình báo này vào trong hộp sắt. Đây là mệnh lệnh của Lục tiên sinh, anh cũng không biết là vì sao, tóm lại cần chờ tiên sinh trở về thì mới có thể lại mở ra ba phần tình báo này.
"Giáo sư Hoàng, để ngài đợi lâu rồi."
"Chúng ta đến căn phòng bên cạnh."
Tiết Hoa Thanh đi trở về bên trong đội ngũ não bộ, nói với giáo sư Hoàng Thạch Mặc.
Trong căn phòng nói chuyện đơn giản, giáo sư Hoàng Thạch Mặc ngồi ở trước bàn. Tiết Hoa Thanh rót hai ly nước ấm, đưa cho đối phương một ly.
"Giáo sư Hoàng, trước khi mời ngài tới đây tôi đã hứa hẹn với ngài là sẽ không để cho ngài làm bất kỳ chuyện gì vi phạm ranh giới cuối cùng."
"Đúng vậy."
"Nhưng tôi hi vọng ngài có thể rõ ràng lập trường của mình, ngài đang làm việc cho ai." Tiết Hoa Thanh uống một hớp nước, giọng điệu cũng không nghiêm túc, chỉ ôn hòa nhắc một câu.
Sau khi câu nói này vang lên, ánh mắt của giáo sư Hoàng Thạch Mặc lập tức ngưng tụ lại, lập tức hiểu rõ ý tứ của đối phương.
"Tôi đã biết." Giáo sư Hoàng Thạch Mặc khàn giọng đáp lại.
Sau khi trải qua hành động tối nay, trong lòng ông đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Chí ít thì tổ chức thần bí mà bản thân được mời gia nhập này không có quan hệ đối địch với cơ quan chính thức, thậm chí, trong thời gian ngắn, bọn họ còn tiến hành hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau.
"Ừm."
"Ngài hiểu rõ thì tốt. Tôi cũng không có gì đặc biệt muốn nói, sau khi kiểm tra an toàn xong, ngài có thể đi xem cháu gái của mình." Tiếp tục hàn huyên vài câu, Tiết Hoa Thanh cười nói.
⚝ ✽ ⚝
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Chiếc xe con màu đen bình ổn lái xuyên qua bóng đêm.
Tại vị trí lái, Viên Lợi Quân nhìn kỹ phía trước, ánh mắt trắng đen rõ ràng cẩn thận quan sát bốn phía… Bốn phía xung quanh có rất nhiều chiếc xe bảo an được sắp xếp từng tầng từng vòng trong phạm vi tương đương.
Anh thỉnh thoảng sẽ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn về phía kính chiệu hậu một cái. Trong gương, vẻ mặt Lục tiên sinh lạnh nhạt, vô cùng bình thản nhìn về phía máy tính bảo.
Với tư cách là tài xế của Lục tiên sinh, anh biết được vòng xoáy Trung Hải đang bị dẫn động. Mà Lục tiên sinh một tay thúc đẩy toàn bộ mọi chuyện này lại lộ ra vẻ không thèm để ý chút nào, giống như là chỉ văng lên một chút giọt nước.
"Giọt nước?"
"Có lẽ đối với những người như Lục tiên sinh mà nói, đúng là tiện tay vung ra một giọt nước mà thôi?" Viên Lợi Quân lập tức thu hồi suy nghĩ.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ nó?! Tối nay Đinh Thanh đã gây ra cảnh tượng lớn như vậy à?"
Trong tay Lục Bình đang cầm chiếc máy tính bảng lưu giữ hình ảnh giám sát trên chiếc xe của Đinh Thanh, cùng hình ảnh theo dõi liên quan đến tổ đội đặc chiến. Anh có thể trông thấy rõ ràng là Đinh Thanh đua xe dưới ánh đèn neon trong thành thị, bầu không khí khẩn trương kia giống như là bị giữ lại ở trong cổ họng. Phía dưới bầu trời, máy bay trực thăng đang không ngừng xoay quanh, lực lượng của bộ phận bí mật chính thức phun trào giống như là nước chảy xung quanh chiếc xe của Đinh Thanh.
Đánh cược!
Lục Bình nhìn ra được trận đánh cược kịch liệt kia!
"Ai!"
"Mẹ kiếp!"
Tim Lục Bình đập rộn lên, anh sợ hãi sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, lại cảm thấy không làm thì không được. Dù sao thì anh cũng nắm chắc được chừng mực của mình. Nếu như có thể, Lục Bình thậm chí muốn trực tiếp giao thông tin tình báo giao cho cơ quan chính thức, sau đó thoát thân tìm một nơi không có người phát hiện được mà tiêu dao khoái hoạt. Nhưng anh không khỏi nhớ lại phần cảnh cáo đổi mới cách đây không lâu, luôn cảm thấy làm như vậy có lẽ sẽ dẫn phát khủng bố và bi kịch chân chính.
------
Dịch: MBMH Translate