← Quay lại trang sách

Chương 676 Người Theo Đuổi Hạ Mẫn Đan? Loại Bỏ!

Dược phẩm Bạch Trạch."

Dưới ánh nắng tươi đẹp.

Tại tầng ba hầm gara, bên trong đội ngũ não bộ.

Phía trước bàn dài, tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú vào hiện trường thành lập của dược phẩm Bạch Trạch.

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc‌ trầm mặc thuật lại.

Ông hiểu rõ, nếu như dược phẩm Bạch Trạch thật sự có thể hoàn thành những gì trong báo cáo thì sẽ gây nên biến đổi cực lớn.

"Được rồi."

"Mời các vị chuẩn bị một chút, sau mười lăm phút, chúng ta ‌sẽ tiến hành một lần hội nghị tầng sâu."

Tiết Hoa Thanh tắt màn hình đi. Anh nhìn về phía các tổ viên, trầm giọng nói.

"Ừm!"

"Thoải mái —— "

Buổi chiều ngày xuân.

Ánh nắng chiếu xuống trước‌ bàn làm việc, Hạ Mẫn Đan duỗi thẳng hai chân, lười biếng ngáp một cái.

Cô giương mắt lên, nhìn về phía các đồng nghiệp đang khẩn trương bận rộn, sau đó thu hồi ánh mắt, chóng mặt nhìn về phía mây bay bên ngoài cửa sổ.

Cuộc sống của cô trong khoảng thời gian gần đây vừa an nhàn lại thoải mái.

Mặc dù vị danh viện Lý Anh thần bí kia luôn giữ khoảng cách với cô, nhưng lại không ngừng đầu tư mấy lần. Quản lý tài chính dưới danh nghĩa của cô đã đạt đến 50 triệu! Chỉ với phí quản lý tài chính này thôi, tiền hoa hồng mỗi tháng của Hạ Mẫn Đan đã lên tới hơn trăm ngàn tệ… Thậm chí, cô còn ký hợp đồng dài hạn cùng Lý nữ sĩ, sau này đối phương vẫn sẽ tiếp tục bơm tiền vào.

Mặc dù không rõ nguyên do của mọi chuyện, nhưng nghĩ mãi và vẫn không thể nghĩ ra, cô liền dứt khoát mặc kệ.

Dù sao bản thân cũng được không ít chỗ tốt.

Cứ như vậy đi, quan tâm nhiều làm gì.

Hạ Mẫn Đan thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ gương mặt. Không có áp lực công việc là một chuyện, nhưng vẫn phải tiến hành nghiệp vụ như bình thường. Cô năm đó lựa chọn ngành tài chính, ngoại trừ vì kiếm tiền bên ngoài, còn vì sở thích.

Nhìn thoáng qua thời gian, còn mấy phút nữa là đến buổi họp báo của công ty dược phẩm mới đang vô cùng được chú ý trong khoảng thời gian gần đây.

Là người trong ngành tài chính, chú ý tới động tĩnh của xí nghiệp, đặc biệt là loại tập đoàn có tư thái độc giác thú như này thì lại càng nhất định phải nghiên cứu.

"Buổi sáng là tập đoàn Thế giới mới."

"Buổi chiều lại tới một dược phẩm Bạch Trạch, vòng tài chính Trung Hải sắp náo nhiệt rồi đây."

Hạ Mẫn Đan mở màn hình máy tính ra, nói thầm.

Buổi họp báo bắt đầu.

Cô nghiêm túc ghi chép, cuốn sổ ghi chép trong tay đã lật đến hơn nửa. Sau hai giờ, buổi họp báo kết thúc, cô duỗi lưng một cái… bộ ngực khủng không ngừng phập phồng theo động tác này.

"Hả?" Cô giống như là đã nhận ra cái gì, khẽ ồ lên một tiếng.

Ánh mắt nhìn về phía‌ đáy bàn.

Đôi chân nở nang được bọc trong đôi tất màu da, cô cởi giày cao gót ra, trông thấy móng cái bàn chân sơn màu đỏ đã xuyên qua bít tất, ngón chân tròn trịa như ngọc lộ ra ngoài không khí. Hạ Mẫn Đan không thèm để ý cong cong ngón chân, còn vươn tay ra gãi gãi, sau đó đưa lên ngửi một hơi, cuối cùng mới đi giày cao gót lại lần nữa.

Bộp!

Bộp!

Hạ Mẫn Đan nhìn về phía văn phòng, đây đều là nhân viên ban đầu trong tổ của cô, quan hệ đều vô cùng tốt. Cũng bởi vậy, lúc công ty muốn sắp xếp phòng làm việc riêng cho cô, cô đã từ chối.

Cô vỗ tay, thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.

Hạ Mẫn Đan nở nụ cười, hỏi:

"Có muốn uống‌ trà chiều không?"

Dừng một chút, nụ cười bỗng chốc trở nên sáng lạn hơn rất nhiều, giọng nói cao hơn chút, phóng khoáng nói ra: "Tôi mời!"

Tiếng nói vừa vang lên, trong văn phòng lâm vào một trận reo hò!

Tại một góc trong văn phòng.

Tiêu Phong, tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thanh niên vừa tốt nghiệp không lâu, trên mặt cũng nở nụ cười. Anh nhìn về phía chị Mẫn Đan bị bao vây ở chính giữa, cảm thấy đối phương giống như là rượu trái cây chín, tản ra dáng vẻ trưởng thành quyến rũ. Ánh mắt anh không khỏi lóe lên vẻ ước ao và si mê.

Anh có nói bóng nói gió hỏi thăm qua, chị Mẫn Đan còn chưa có bạn trai, vẫn luôn độc thân.

Tiêu Phong dùng sức nắm chặt nắm đấm.

"Liều một chút!" Anh thấp giọng tự nói, sau đó ấn mở điện thoại, đặt một bó hoa hồng.

Trà chiều do chị Mẫn Đan gọi được đưa tới sớm hơn hoa hồng một chút.

Mỗi một đồng nghiệp trong văn phòng đều có.

Tiêu Phong nhìn về phía trà chiều trước mặt mình, rất phong phú, một ly cà phê khoảng 30 tệ, một phần bánh sầu riêng ngàn lớp hoặc là Tiramisu, còn có một chén pudding nhỏ. Tổng giá tiền của ba món đã gần trăm tệ rồi, chị Mẫn Đan mời cả phòng chính là gần 2000 tệ.

Tiêu Phong nhìn thoáng qua bốn phía, ‌anh hít một hơi thật sâu, có chút khẩn trương đứng lên.

Điều kiện của anh rất tốt, cao hơn mét tám, tướng mạo anh tuấn, lúc còn đi học thường được rất nhiều cô gái theo đuổi.

Anh âm thầm động viên cho mình.

Tiêu Phong đi về phía Hạ Mẫn Đan, đứng ở trước mặt đối phương.

"Hửm?" Hạ Mẫn Đan ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía đồng nghiệp mới này. Cô chỉ nhớ rõ đồng nghiệp này họ Tiêu, nhưng lại không nhớ tên.

"Chị… Mẫn Đan!"

"Cám ơn trà chiều của chị!”

Tiêu Phong biểu hiện giống như là một‌ nam sinh ngây thơ.

"Không cần đâu."

Hạ Mẫn Đan khoát tay áo, một lần nữa cúi đầu chuyên chú ăn đồ ngọt.

------

Dịch: MBMH Translate