Chương 677 Lạc Tử Toàn Quốc!
Tiêu Phong muốn quan sát thêm chút gì đó, nhưng thấy phản ứng của đối phương thì trong lòng có chút thất vọng. Nhưng đầu có vẫn còn rất tỉnh táo, không có tiếp dây dưa nữa mà là quay người trở lại trước bàn làm việc.
Văn phòng vào gần giờ tan tầm, bầu không khí lộ ra vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Tiêu Phong không có chú ý tới những điều này.
Vào lúc anh tới gần Hạ Mẫn Đan, tại mấy vị trí trong văn phòng lập tức có ánh mắt đảo qua. Sau đó, mấy ánh mắt kia liếc nhau một cái.
"Báo cáo."
"Có một người đàn ông 24 tuổi tới gần Hạ Mẫn Đan."
"Đã điều tra."
"Tiêu Phong, nam, 24 tuổi, tốt nghiệp ở Đại học Kinh tế Tài chính Trung Hải… sau khi điều tra, bối cảnh sạch sẽ, có thể loại trừ khả năng gián điệp."
"Báo cáo."
"Quầy lễ tân công ty nhận được một bó hoa hồng, đã xác nhận là đến từ Tiêu Phong."
Trong tai nghe, không ngừng vang lên tiếng báo cáo.
Mấy vị đồng nghiệp ngồi gần Hạ Mẫn Đan đưa mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi nhận điện thoại, sau khi cúp máy thì có chút khẩn trương và bứt rứt đi ra bên ngoài phòng làm việc.
Tại vị trí gần Hạ Mẫn Đan nhất, vẻ mặt của nữ đồng nghiệp Trịnh Thần Tĩnh với tướng mạo bình thường không thay đổi. Cô chỉ yên lặng lắng nghe những giọng nói báo cáo trong tai nghe, mà không bộc lộ ra quá nhiều cảm xúc. Bọn họ được sắp xếp ở bốn phía Hạ Mẫn Đan, mệnh lệnh ban đầu đó là bảo vệ sự an toàn của mục tiêu, phòng ngừa thế lực bên ngoài tiếp cận mục tiêu. Ngoài ra, còn có một mệnh lệnh khác, đó chính là dưới tình huống không cần thiết thì không được nhúng tay vào cuộc sống của Hạ Mẫn Đan.
Cho nên, hiện tại bên người Hạ Mẫn Đan đột nhiên xuất hiện một người theo đuổi không rõ hư thực, chính là một chuyện khiến cho đoàn đội này cảm thấy do dự.
Trong tai nghe lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
"Tiêu Phong, đây là hoa cậu đặt sao?"
"Aiyo!"
"Là muốn tặng cho ai vậy?!"
Cô gái ở quầy lễ tân trêu chọc một câu.
Tiêu Phong gãi gãi đầu, ôm lấy hoa, có chút khẩn trương đi về.
Anh bước trên hành lang thật dài, có thể trông thấy văn phòng nơi xa.
Lúc này, trong tai nghe lần nữa vang lên tiếng báo cáo:
"Không thể đoán trước được có phải là mâu thuẫn gì hay không, sau khi nghiên cứu, đưa ra quyết định như sau: Trục xuất nhân viên Tiêu Phong đang có ý định theo đuổi Hạ Mẫn Đan."
"Đã rõ!"
"Đã rõ!"
⚝ ✽ ⚝
Trước hành lang, có hai vị đồng nghiệp đi ra từ bên trong văn phòng.
"Tiêu Phong à."
"Cậu qua đây một chút, chỗ chúng tôi có nghiệp vụ này muốn cậu xem một chút."
"Không có việc gì."
"Cứ ôm theo là được rồi, không tốn quá nhiều thời gian đâu.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Tiêu Phong hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn ôm hoa đi vào trong văn phòng của lãnh đạo. Cửa phòng sau lưng bị đóng lại, trước bàn làm việc, lãnh đạo trung niên đeo kính mắt bỗng nhiên thu hồi nụ cười.
Lúc này, trong lòng anh chợt sinh ra một loại dự cảm không tốt, anh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một họng súng lạnh buốt đang chỉ vào trán mình.
Anh nhìn về phía khẩu súng kim loại đen ngòm kia, dưới chân lập tức mềm nhũn.
⚝ ✽ ⚝
Ánh chiều tà chiếu xuống khu thành thị phồn hoa.
Một bên khác.
Quảng trường trước tòa nhà Xuyên Hòa.
Điện thoại trong ngực Lục Bình hơi rung lên, anh nhìn qua từ đầu đến cuối chuyện của chị Mẫn Đan trong hôm nay, cũng không thèm để ý, hơi lắc đầu cười khẽ một tiếng.
"Anh Bình!" Bên tai vang lên một tiếng gọi thanh thúy.
"Đến đây!"
"Đến đây!"
Anh cất điện thoại, sau đó đáp lời.
(Lạc Tử: bình kịch, một trong những điệu múa dân gian tiêu biểu của người Hán ở tình Hà Bắc.)
"Tạm biệt anh Bình!"
Trước cửa tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi tối.
Trương Oánh Oánh xoay người, đứng ở trước cửa, vẫy vẫy tay với bạn trai ở bên ngoài đoàn tàu.
Ánh đèn ánh lên gương mặt đỏ bừng của cô gái.
Cửa tàu dần dần đóng lại, tầm mắt không ngừng bị giảm xuống, hàng người đen nghịt trong đôi mắt cô gái phảng phất như đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại nụ cười ôn hòa của bạn trai. Cho đến cuối cùng, cửa xe hoàn toàn đóng lại, trong lòng cô có chút bất an và bối rối, vội vàng tìm kiếm về phía cửa sổ, lại nhìn thấy bạn trai thông qua cửa sổ… Đoàn tàu khởi động, lại hoàn toàn nhìn không thấy.
"Ai!" Trương Oánh Oánh nắm chặt tay, thở dài một tiếng.
Cô mím môi, cảm xúc có chút sa sút.
Anh Bình là một người siêu tốt!
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Trương Oánh Oánh luôn bị một tầng cảm giác không an toàn bao phủ. Có lẽ bởi vì… cô là một cô gái rất dính người, nhưng lúc yêu đương với anh Bình lại chưa bao giờ dính lấy nhau giống như là một đôi tình lữ bình thường. Lúc hai người không ở cùng nhau thì cũng sẽ không nhắn tin liên tục cho đối phương giống như các cặp đôi khác.
Anh Bình vì tương lai của bọn họ đã âm thầm làm thêm rất nhiều việc. Cô gửi tin nhắn, thường phải rất lâu sau mới có thể nhắn lại, có lẽ là một giờ, hai giờ, thậm chí là sang ngày khác.
"Anh Bình tại sao không giống…" Trương Oánh Oánh nói nhỏ.
Cô muốn dành tất cả mọi thứ của mình cho anh Bình. Anh Bình lại giống như không có nhìn ra ám chỉ của cô. Nhưng… Nhưng chuyện này, cũng không thể để cho con gái người ta chủ động được? Chớ nói chi là, cô còn chưa từng trải qua!
"Ai!" Cô thở dài một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate