Chương 678 Lần Thứ Hai Gặp Mặt
"Ai!"
Ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Trời còn chưa tối hoàn toàn, vẫn còn có thể nhìn thấy ánh chiều tà xuyên qua khe hở giữa các tòa nhà chọc trời nơi xa.
Lục Bình trước lối đi bộ, thở dài một hơi. Anh mang theo cặp công văn, một tay cắm ở trong túi, chuẩn bị đi dọc theo ven đường một chút.
Buổi họp báo của hai tập đoàn ban ngày đã mang đến cho anh không ít áp lực.
Cho đến tận lúc này, vận mệnh tương hai của hai tập đoàn này mặc kệ là tốt cũng được, xấu cũng được, đều đã không còn biện pháp dừng lại.
Chạng vạng tối, gió đêm ngày xuân thổi qua. Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía dòng người ngựa xe như nước trước mắt, đám công nhân viên chức vội vàng tan tầm, cố gắng khiến cho bản thân mình buông lỏng.
Bên cạnh, cách đó không xa, Viên Lợi Quân lái xe chậm chạp, quan sát Lục tiên sinh thông qua kính chiếu hậu.
Anh nhớ lại một đêm kia, Lục tiên sinh nhắc nhở anh trời sắp mưa. Anh đáp lại là, bên trong đại học thành phố có một nhóm sinh viên tốt bụng đang quan sát.
Anh là người cách Lục tiên sinh gần nhất. Từ một góc độ nào đó mà nói thì còn gần hơn cả mấy người Thanh gia, Tiết Hoa Thanh. Trước mặt loại quan hệ thân cận này, muốn ngụy trang là chuyện rất khó…
Cho nên, trong lòng Viên Lợi Quân loáng thoáng đưa ra một kết luận khác liên quan tới Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh không hề vô tình giống như những gì biểu hiện ra ngoài.
⚝ ✽ ⚝
Trong xe lờ mờ, lông tơ của Viên Lợi Quân lập tức dựng thẳng lên. Anh không ngừng gõ gõ tay lái, cất giấu suy nghĩ này tận sâu trong lòng mình. Cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể lộ ra chút nào.
Đúng lúc này, Lục tiên sinh cách đó không xa chợt giơ tay lên.
⚝ ✽ ⚝
"Giáo sư Hoàng đúng không, thật hân hạnh được gặp ngài."
Xe lái vào tầng hầm ga ra.
Bên trong đội ngũ não bộ.
Lục Bình sải bước đi vào.
Trước bàn dài, Tiết Hoa Thanh và ba thành viên đều đứng dậy, Lê Đình Đình trước xe lăn không thể đứng cũng dùng sức dựng thẳng lưng.
Lục Bình đứng ở vị trí đầu tiên, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía giáo sư Hoàng Thạch Mặc dáng người gầy gò, tóc bạc phơ, sau đó đưa tay phải ra, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh."
Mặc dù đã từng thấy vào đêm hôm trước, nhưng trong đáy lòng ông vẫn không khỏi cảm sợ hãi thán phục đối với người trẻ tuổi nảy.
Giáo sư Hoàng Thạch Mặc vội vàng đáp lại nói.
"Đêm qua là ngài phụ trách việc tổng chỉ huy?"
"Làm rất tốt.
" Lục Bình tiếp tục khen ngợi.
"Lục tiên sinh, ngài quá khen."
"Giáo sư Hoàng."
"Sau này, nếu như ngài mà có bạn bè hoặc là học sinh phù hợp thì đều có thể giới thiệu qua đây." Lục Bình lộ vẻ ôn hòa, nói.
Nghe thấy câu nói này, giáo sư Hoàng Thạch Mặc không dám đáp lại. Chính ông còn không rõ ràng đây là cái dạng vòng xoáy gì, sao có thể dám kéo bạn bè và học sinh của mình xuống nước chứ?
Lục Bình thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu cười, sau đó nhìn về phía người điều chế lão Mã ở bên cạnh.
"Lão Mã, lần thứ hai gặp mặt." Anh cười nói.
"Lục tiên sinh!" Lão Mã cúi đầu.
"Lão Mã không phải là đang thầm oán trách tôi đó chứ?" Lục Bình thấy thế, khẽ cười nói.
"Không dám. Lục tiên sinh có thể mời tôi gia nhập là vinh hạnh của tôi."
Lão Mã vội vàng lắc đầu, trầm giọng nói ra.
Sau khi đọc về tình báo của ba nhà, anh đã thật sự nghĩ như vậy.
"Lão Tiết."
"Đã đưa cho Lão Mã tình báo liên quan tới Trần Sĩ Lâm tiền bối hay chưa?"
Lục Bình nhẹ gật đầu. Anh hơi chút suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đi theo bên cạnh mình, nói ra.
Sau khi nghe thấy một câu nói kia, con ngươi của người pha chế lão Mã đột nhiên co lại, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập. Tin tức cụ thể của sư phụ Trần Sĩ Lâm chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến anh đồng ý gia nhập vào bên trong đội ngũ não bộ này.
"Vẫn chưa."
"Anh đi lấy qua rồi đưa cho lão Mã."
"Vâng!" Tiết Hoa Thanh lên tiếng rồi sải bước rời đi.
Lúc lại đi vào, anh đưa một cái máy đọc tình báo khác vào trong tay Lão Mã.
"Lão Mã, Trần tiền bối là một vị lão tiền bối mà tôi vô cùng kính nể, anh sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì ông ấy.” Lục Bình đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa.
Trần Sĩ Lâm năm đó là Cổng Chủ đại biểu cho vòng tròn hạ cửu lưu, dù cho cái vòng tròn này đã sụp đổ, nhưng vẫn tồn tại giá trị rất quý giá. Lão Mã là đồ đệ duy nhất của người này khi về già, là người thích hợp nhất để tiếp quản những chuyện này thông qua tình báo cơ mật.
Sau khi nói vài câu với cô gái Lê Đình Đình, Lục Bình ngồi xuống ở trước bàn dài.
Hai bên trái phải của anh chính là các tổ viên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt rơi vào trên người Lục tiên sinh.
"Đều đến nói một chút đi, phương hướng liên quan tới việc thâm nhập khai thác tình báo." Vẻ mặt Lục Bình uy nghiêm, hơi nâng cao giọng.
------
Dịch: MBMH Translate