← Quay lại trang sách

Chương 682 Ngài Muốn Tắm Rửa Trước, Hay Là Muốn…

Anh hạ quyết tâm, có thể từ chối sẽ từ chối, vấn đề mà ngay cả tổ giám thị của chính phủ đều không giải quyết được, tất nhiên là cực kỳ nguy hiểm, chơi không nổi, anh nhất định chơi không nổi!

"Chúng tôi gặp một chút phiền toái tại Hồng Kông, cần Lục tiên sinh tiến hành giật dây một số thế lực giúp chúng tôi một chút.”

Trong lời nói của Thái Thự Đông không có nửa phần hoài nghi đối với năng lực phía sau Lục tiên sinh.

Đây cũng là một trận thăm dò.

"Hồng Kông."

"Nơi đó trải rộng xúc tu của Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh, là nơi có khả năng thâm nhập sâu nhất."

"Xem ra các người đã bạo phát xung đột với bọn họ ở chỗ đó."

Giọng nói bình tĩnh của Lục tiên sinh vang lên ở bên tai Thái Thự Đông, khiến cho con ngươi của anh co rụt lại.

Người này chỉ dùng dăm ba câu đã nói lại được đại khái mọi chuyện.

"Các người có thể nỗ lực cái gì?" Lục Bình khắc chế suy nghĩ muốn trực tiếp từ chối.

Trực tiếp từ chối, có chút không phù hợp với thiết lập thân phận của anh.

Thế là, Lục Bình chuẩn bị hỏi thăm qua một chút, sau đó tìm cớ nói không thích hợp rồi mới từ chối. Anh đã đọc qua tin tức liên quan tới khu vực này bên trong tình báo cơ mật màu đỏ, biết rõ sự nguy hiểm của nơi đó.

Tuyệt đối không thể tham gia!

Tuyệt đối không thể tham gia!

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Thái Thự Đông nói xong.

Trong buồng xe lờ mờ, Lục Bình cong ngón tay lên gõ gõ một hồi, sau đó dùng sức siết chặt phía dưới.

Phong phú, hứa hẹn thực sự quá phong phú, hoàn toàn có thể giải quyết một phần nhu cầu cấp thiết nhất của Lục Bình đối với vấn đề an toàn.

Với lại.

Nếu như có thể… Lục Bình càng hy vọng mảnh đất này có thể chiến thắng hai gã khổng lồ ở bên trong thế giới kia.

"Khu vực Hồng Kông không phải là phạm vi phục trách của tôi."

"Nhưng mà…"

"Tôi có thể giúp các người tiến hành báo cáo lên phía trên."

Lục Bình mở miệng, giọng điệu có chút nghiêm túc, liên tiếp nói ra.

"Chúng ta sẽ chờ tin tức của ngài. Nhưng thời gian tương đối gấp gáp, Lục tiên sinh, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể đợi ngài bốn mươi tám giờ."

Trước đèn tín hiệu màu đỏ.

Thái Thự Đông xuống xe, sau khi đội xe của Lục tiên sinh đi xa, màn hình trong phòng chỉ huy cầu thang tại Trung Hải và trong văn phòng của Q ở Yến Kinh lại một lần nữa sáng lên.

"Tôi đã biết." Q trầm giọng đáp lại.

Dứt lời, màn hình lập tức trở nên ảm đạm.

"Không phải phạm vi phụ trách của Lục tiên sinh?"

"Cần tiến hành báo cáo?"

Q dùng ngón tay vân vê sợi tóc lòa xòa trước trán, thầm thì tự nói.

Nếu như vị Lục tiên sinh này có thể đồng ý, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy cái bóng chân chính của thế lực tình báo thần bí này.

"Lục tiên sinh."

"Đã rời đi toàn bộ.”

Buồng xe yên tĩnh.

Viên Lợi Quân nhận được tin tức, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, trang nghiêm nói.

"Ừm." Lục Bình thở dài một hơi, đáp lại nói.

"Đến chỗ của Xuân Hạ đi."

Thể xác tinh thần đều cảm nhận được một chút áp lực, thân thể dựa vào chỗ ngồi, bình tĩnh nói.

Nói xong, Lục Bình cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của thành viên đến từ tổ giám sát thế giới vừa rồi. Nếu như là xuất phát từ phản ứng sinh lý, anh sẽ kiên định từ chối, bởi vì mọi chuyện đều quá nguy hiểm… Trung Hải mới là đại bản doanh mà anh tích lũy được‌ rất nhiều tài nguyên. Với lại, tình báo liên quan tới Hồng Kông, anh chỉ biết được giới hạn về những thế lực tham gia vào trận biến đổi kia mà thôi.

Anh là một con cừu non khoác lên mình lớp da sói, trên bản chất vẫn là con cừu non yếu đuối.

Để anh giả bộ làm đại lão với cường độ cao, gánh nặng bên trong lòng sẽ rất dễ bị quá tải; với lại, anh đã từng chỉ là một công nhân viên chức bình thường nhất, tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng dài thì sẽ càng dễ lộ ra sơ hở…

"Ai!"

"Nhưng mà…"

"Dừng bước không tiến, chỉ sẽ chết càng nhanh."

Lục Bình cảm thấy huyệt thái dương căng đau.

Anh đè xuống suy nghĩ, lấy điện thoại, gọi cho Tiết Hoa Thanh. Điện thoại vang lên một tiếng liền được nhận.

"A lô."

"Lão Tiết."

"Trước bắt đầu từ tình báo của khu vực phía Nam, Hồng Kông, thành phố Áo, Lĩnh Nam…, tiến hành tin tức sàng chọn quan trọng."

Năng lực bình thường không quan trọng, chỉ cần năng lực của thủ hạ đủ mạnh là được.

Chuyện Lục Bình cần làm, đó là giữ vững dáng vẻ thần bí của mình, khiến cho đám người có năng lực này không dám vượt qua. Tuy không thể định ra được chiến lược cụ thể và chiến thuật tạm thời, nhưng Lục Bình đã càng ngày càng thuần thục trong việc giả bộ làm đại lão.

Anh khẽ bóp điện thoại, giương mắt lên nhìn chăm chú về phía đèn neon ngoài cửa sổ, khống chế giọng điệu, chậm rãi nói ra.

Chỉ cần là đại lão thì sẽ không có chuyện không giữ được bình tĩnh, nói chuyện nhất định không thể quá nhanh, âm thanh cũng không thể quá cao.

"Tôi đã biết."

Lục tiên sinh không nói, Tiết Hoa Thanh đương nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp lại.

"Ừm."

------

Dịch: MBMH Translate