← Quay lại trang sách

Chương 687 Anh Ta Muốn Làm Gì?!

Với một giọng điệu thoải mái nhất, lời nói ra lại có đủ phân lượng nhất. Tiết Hoa Thanh có chút cúi thấp đầu, trước tiên ý thức được, đây có lẽ là một loại tín hiệu nào đó giữa các cao tầng.

Anh không ngừng suy đoán. ‌

Giáo sư vừa về hưu Hoàng Thạch Mặc thả chậm hô hấp… Thế lực phía sau lưng vị Lục tiên sinh này lại được đề cao thêm một bậc ở trong tim ông.

"Các vị cảm thấy, tôi có nên đại biểu cho tổ chức mà đồng ý hay không?"

"Hay là…"

"Để cho bọn họ đưa ra thêm một chút… thẻ đánh bạc?"

Lục Bình nở nụ cười xán lạn, nói ra.

Tiếng nói vừa vang lên, bên trong đội ngũ bộ não lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Bốn tổ viên đều đang suy nghĩ về phân lượng giữa từng câu từng chữ của Lục tiên sinh. Trong lòng Tiết Hoa Thanh lại cảm thấy vui sướng… Chỉ khi năng lực phía sau lưng Lục tiên sinh càng mạnh thì mấy người bọn họ mới có thể chân chính nắm giữ được quyền hành cao hơn.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh đây là đang khảo nghiệm chúng ta."

"Dạng ủy thác này, cao tầng phía sau Lục tiên sinh nhất định đã sớm đưa ra dự án và quyết sách từ lâu."

"Nhưng mà… cho dù là vậy, mình cũng phải toàn lực ứng phó, thể hiện chính mình!"

"Yêu cầu này khá hay!"

"Đúng!"

"Đúng rồi!"

"Mình thiếu chút nữa là đã quên mất điểm này."

"Nhớ kỹ! Nhất định phải nhớ kỹ mỗi một câu nói của lão Tiết, sau khi rời đi liền ghi chép lại những nội dung này."

Sau khi Tiết Hoa Thanh hỏi thăm thêm một chút nội dung trong đó, anh bắt đầu đưa ra lối tư duy kín đáo để cho mọi người tham khảo.

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười, nhưng trên thực tế ngay cả hô hấp đều thả nhẹ hơn rất nhiều, anh cẩn thận cân nhắc mỗi một chữ một câu của đối phương.

Qua một hồi lâu, Tiết Hoa Thanh đón lấy ý cười của Lục tiên sinh, anh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy mình có chút nói nhiều. Anh vội vàng dùng vài câu để kết thúc công việc, sau đó ngậm miệng lại.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình rõ ràng phát hiện được lão Tiết còn chưa nói xong, lại đột nhiên thu đuôi. Ánh mắt trắng đen rõ ràng không khỏi đảo qua vẻ mặt của đối phương.

Tiết Hoa Thanh chú ý đến ánh mắt này, không ngừng tự nhắc nhở mình ở dưới đáy lòng.

"Ừm…"

Nụ cười Lục Bình không thay đổi, anh phản ứng rất nhanh. Ngay sau đó, anh liền dùng một loại tư thái khảo hạch nhìn về phía giáo sư Hoàng Thạch Mặc và Lão Mã, đầu ngón tay gõ mặt bàn một cái, ôn hòa nói:

"Hai vị cảm thấy thế nào?"

"Các người có thể thêm vào một vài điều kiện.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Phát hiện được ánh mắt của Lục tiên sinh, sau đó lại nghe thấy lời nói của đối phương, giáo sư Hoàng Thạch Mặc và lão Mã đều lên tinh thần. Bọn họ hiểu rõ, đây là một đợt kiểm tra, nếu không cũng sẽ không tăng thêm điều kiện phụ thuốc ngoài định mức như vậy.

"Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, cho dù tổ chức có hợp tác cùng chính phủ thì số người được cho phép nổi lên mặt nước cũng sẽ không vượt quá năm đầu ngón tay, thậm chí là còn ít hơn." Lục Bình ôn hòa nói.

Nghe xong câu nói kia, ánh mắt của ba lão hồ ly trước bàn dài đều không khỏi lấp lóe, đồng thời cất giấu nỗi lòng của mình ở dưới vẻ mặt nghiêm nghị. Bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ đối với điều kiện kèm theo này của Lục tiên sinh. Có lẽ, chỉ có tổ chức tình báo nghiêm mật như vậy thì mới có thể giấu sâu như vậy. Rất nhiều thế lực Triệu Quốc đều muốn hiểu rõ, nhưng lại không thể sờ ra được căn nguyên.

"Lục tiên sinh." Người pha chế Lão Mã tự hỏi chính mình một chút, ngẩng đầu lên.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Yến Kinh, bộ phận bí mật. ‌

Nữ thư ký thành thục xông vào văn phòng, đẩy cửa ra khiến cho đống viên đường đang được xếp chồng lập tức sụp đổ.

Q nhìn về phía thư ký, bình tĩnh hỏi: ‌

"Bên phía Hồng Kông thế nào rồi?"

"Không tốt lắm. Đặc công của chúng ta đang nhanh chóng bị xử lý, những vọng tộc và phú hào vốn đã liên hệ tốt cũng đều bắt đầu lẩn trốn." Thư ký nhanh chóng đáp lại.

"Ừm."

Q nhìn thoáng qua thời gian, đã hai mươi tư tiếng trôi qua kể từ lúc gặp mặt vị Lục tiên sinh kia. Còn lại hai mươi bốn tiếng cuối cùng. Bọn họ đã chuẩn bị nhiều tầng dự án trên các phương diện, nhưng mỗi một hạng mục đều có tổn thất rất cao, không đến mức hoàn toàn không có hi vọng thì cũng không thể từ bỏ.

"Cô đi xuống đi." Anh trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác, trong bóng đêm.

Chiếc xe con màu đen khiêm tốn lái ra khỏi tầng hầm ga ra. Lục Bình dựa vào cửa sổ xe, anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng tổng hợp lại ý kiến và đề xuất của mọi người trong đội ngũ bao gồm cả Lê Đình Đình.

Từng câu từng chữ đều được suy ngẫm cẩn phận.

Suy nghĩ cùng phân tích kỹ lưỡng.

Lúc chiếc xe phóng qua chiếc cầu bắc ngang qua sông, vẻ mặt Lục Bình đột nhiên dừng lại. Đến lúc này, anh mới phản ứng lại… thì ra không biết bắt đầu từ lúc nào, vào thời điểm mà ngay cả chính anh đều không ý thức được, bản thân vậy mà đã bắt đầu ra tay lên phương án.

------

Dịch: MBMH Translate