← Quay lại trang sách

Chương 689 Đồng Ý Với Anh Ta

Anh còn có chút không có phản ứng kịp, nhưng lập tức hiểu ra tại sao thái độ của đối phương lại "quá độ" như này.

Ý định nguyên bản của anh chỉ là muốn biết Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì, liên quan tới những thế lực nào. Nhưng trong mắt cơ quan bí mật của chính phủ thì dựa vào năng lực tình báo của anh, anh nhất định là có thể tự điều tra được những tin tức cơ sở này. Tình báo mà anh muốn tất nhiên là có liên quan đến cơ mật của cơ quan bí mật chính phủ!

Lục Bình cảm nhận được áp lực, mí mắt không ngừng nhảy lên.

Đáng chết.

Nếu như có thể, anh thậm chí muốn trực tiếp ném những tình báo bên trong kho rương kia cho tổ chức chính phủ, sau đó hoàn toàn tách mình ra ngoài! Sống một cuộc sống giàu có, cuộc sống bình thường!

Nhưng anh ngay từ đầu đã giả dạng thành một thương nhân tình báo thần bí, phía sau là có thế lực, nếu anh chốc lát biểu hiện ra việc tiếp nhận hợp tác quá tuỳ tiện, thậm chí là hi sinh lợi ích của mình thì sẽ lưu lại sơ hở cực lớn!

Cho dù cùng nhau hợp tác với cơ quan bí mật của chính phủ, Lục Bình cũng nhất định phải bày ra tư thái ngang nhau!

Ngoài ra, cảnh cáo đổi mới ra ở trang cuối tình báo cũng lóe lên trước mắt Lục Bình:

[3. Áp lực to lớn một lần nữa ép vỡ nội tâm của anh. Anh thậm chí đang suy nghĩ có nên lựa chọn giao tình báo lại cho bên chính phủ hay không. Đây chỉ sợ không phải là một ý kiến hay, tình báo tốt nhất nên hoàn toàn khống chế ở trong tay mình…]

Lục Bình ngồi trước bàn sách cũ kỹ, ánh mắt nhìn về phía rèm cửa, vẻ mặt nhã nhặn phía sau kính gọng vàng dần biến mất, làm ra phản ứng dữ tợn mà vặn vẹo. Khóe mắt như nứt ra, miệng cười toe toét…

Trầm mặc và yên tĩnh đang lan tràn khắp căn phòng thuê chật chội và cả căn phòng‌ chỉ huy.

"Tại sao Thái tiên sinh lại cho rằng là như thế?"

Trong nháy mắt, tất cả vẻ dữ tợn bỗng chốc biến mất. Lục Bình lộ vẻ ôn hòa, duy trì ý cười khẽ ở trong giọng nói, hỏi ngược lại.

Nghe thấy‌ một câu như vậy, trong phòng chỉ huy, Thái Thự Đông và một số nhân viên công tác hơi nhẹ nhàng thở ra. Nếu như có ‌thể, ai cũng không muốn đi đến một bước cuối cùng.

"Thái tiên sinh, xin hãy chuyển giao tình báo cho chúng tôi." Lục Bình thu liễm nụ cười, giọng điệu dần dâng lên.

Cái này thuộc về phạm trù đàm phán và đánh cược, một câu trước anh đã nhượng bộ, tới câu này rồi thì sẽ không còn chỗ trống cho đàm phán nữa.

"Đồng ý với anh ta." Giọng nói của Q xuyên qua tai nghe, trực tiếp vang lên bên tai Thái Thự Đông.

"Có thể." Thái Thự Đông hơi dừng một chút, trầm giọng đáp lại.

"Nếu đã như vậy, tôi sẽ gửi tin tức tương ứng cho phía trên, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn cho các vị trong vòng hai mươi tiếng cuối cùng." Lục Bình ôn hòa nói.

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

"Hô!"

Lục Bình cầm chặt điện thoại di động, đặt ở trước người, sau đó bắt đầu thở dốc nặng nề. Anh giẫm chân lên mặt ghế, dùng hai tay ôm chặt lấy hai chân, sau đó chôn đầu ở giữa. Xuất phát từ tư tâm, Lục Bình nhất định phải tranh thủ lợi ích mà cơ quan bí mật chính phủ hứa hẹn cho anh. Đây đồng thời cũng là nguồn trợ lực quan trọng mà anh cần để tiếp tục duy trì những lời nói dối của mình. Xuất phát từ công tâm, sâu trong nội tâm Lục Bình cũng muốn mảnh đất này có thể xử lý được Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Một lúc lâu sau.

Lục Bình bình phục nỗi lòng, thả chân xuống, ngẩng đầu lên. Lúc này, anh phát hiện trên người mình có chút cảm giác dính dính, chỉ mới qua khoảng thời gian đàm phán không dài vừa rồi mà lưng anh đã bị mồ hôi thấm ướt.

Ong ——

Điện thoại đặt ở trên mặt bàn đột nhiên rung lên. Lục Bình liếc nhìn dãy số lạ lẫm, nhấn xuống nút trả lời.

"A lô, xin hỏi là Lục tiên sinh sao?"

"Tôi là người giao thức ăn ngoài, xin ngài ‌đi ra ngoài lấy một chút."

Một giọng nói trẻ tuổi vang lên.

"Tôi đã biết." Lục Bình hơi dừng lại, sau đó liền ôn hòa đáp.

Anh bình tĩnh đứng dậy, đi vào phòng khách yên tĩnh, thông qua mắt mèo trông thấy nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu lam ở phía sau cánh cửa. Dưới hành lang ảm đạm, nhân viên giao thức ăn ngoài biết rõ sau khi mình tiến vào khu dân cư cũ kỹ này liền không ngừng bị giám sát, sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì mới được cho phép tiến lên từng tầng.

Đối phương lập tức chú ý tới bóng người phía sau cánh cửa, anh liền treo đồ ở trước cửa.

Sau đó, đối phương giơ hai tay lên, không ngừng tới gần đầu bậc thang, sau khi đến khoảng cách nhất định, Lục Bình mới đẩy cửa ra lấy thức ăn ngoài xuống.

Anh tìm thấy một chiếc hộp kim loại giữa đống đồ ăn vặt.

Sau khi mở ra, thấy trong hộp có một cái thẻ nhớ.

Lục Bình hít sâu một hơi, không có trực tiếp mở ra, mà là quay người đi vào phòng vệ sinh. Sau khi tắm qua một lượt, anh lập tức ngồi xuống trước bàn sách, vân vê cái thẻ nhớ trong tay, sau khi thưởng thức trong chốc lát liền nhét vào bên trong laptop. Sau hàng loạt xác nhận, các tình báo về Hồng Kông lần lượt hiện ra ở trước mắt.

Cẩn thận đọc qua…

------

Dịch: MBMH Translate