← Quay lại trang sách

Chương 690 Câu Trả Lời Chắc Chắn Của Phía Trên, Toàn Quyền Phụ Trách!

Hôm sau.

Trời đầy mây.

Lục Bình ngáp một cái, gãi cái đầu ổ gà rồi ngồi dậy.

"6 giờ 30 phút."

"Cách thời gian giao hẹn còn lại mười lăm tiếng cuối cùng."

Lục Bình liếc nhìn thời gian, lúc này lập tức trở nên thanh tỉnh.

Đêm qua sau khi đọc xong tình báo từ chính phủ, anh đã xác định được tin tức tình báo cơ mật màu đỏ trong kho trong rương có thể trợ giúp cho đối phương. Anh đã quyết định sẽ thử mạo hiểm một lần.

Nhưng cho dù đã quyết định, Lục Bình cũng không có ý định ‌lập tức liên hệ với Thái Thự Đông. Trong trận đánh cược giữa hai thế lực này, cho dù như thế nào anh cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc của mình.

Cần tiếp tục ép sát một chút, sau đó mới đưa ra ý kiến cuối cùng.

"Đêm nay sẽ phải đi."

"Còn cần sắp xếp một chút, ví dụ như làm sao để rời đi một cách hợp lý, tiếp tục là hình thức đi công tác?"

"Lại ví dụ như mình cần mang theo một số thủ hạ thân cận đi cùng."

"Mang theo ai đi đây?"

"Thứ nhất, năng lực phải mạnh."

"Thứ hai, đáng để tín nhiệm…"

Lục Bình tính toán chi tiết.

Anh bước xuống giường, vén màn cửa sổ ra nhìn mây đen nơi xa một chút. Đầu tiên là uống một chén nước, sau một hồi thả lỏng, Lục Bình dọn dẹp không gian, bắt đầu đứng tấn.

So sánh với hôm qua, trạng thái hôm nay đã được khôi phục.

Rất nhanh, anh đã đắm chìm vào trong việc đứng tấn, dần dần tập trung tư duy, chuyên chú vào mỗi một cơ bắp trên người, chuyên chú vào suy nghĩ của mình.

"A lô."

"Lão Tiết."

"Tôi có lẽ muốn đi Hồng Kông một chuyến."

Lục Bình dựa vào trước bàn sách, bấm gọi tới một dãy số, bình tĩnh nói: "Để Lão Mã đi theo tôi đi. Tôi nhớ bên trong tình báo về Trần‌ lão tiền bối có một Ám bát môn đã chạy trốn tới Hồng Kông."

"Anh đi chuẩn bị một chút, chú ý giữ bí mật tin tức."

"Vâng, tôi đã biết!" Ánh mắt Tiết Hoa Thanh lấp lóe, cung kính đáp lại.

Cúp điện thoại, Lục Bình suy nghĩ trong phút chốc, sau đó thay quần áo rồi mang theo cặp công văn rời khỏi căn nhà thuê chung.

"Mình nhớ là…"

"Chu Nhĩ Vi rất là quen thuộc đối với Hồng Kông, để cô ấy cũng đi theo mình vậy."

Lục Bình đứng ở trong tàu điện ngầm, bỗng nhiên nghĩ ra.

"Ừm."

"Lại mang theo một bảo an riêng, có thể giải quyết nguy cơ phổ thông là được, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm trí mạng… vậy thì chết thôi, cũng không có biện pháp nào khác.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Ồ!"

"Trời mưa…"

Buổi sáng.

Trời âm u.

Văn phòng văn hóa Ngô Minh.

Trương Oánh Oánh bưng chén trà, đứng ở trước bức tường rèm, ngẩng đầu nhìn về phía những tầng mây đen nghịt. Không lâu sau, chỉ nhìn thấy hạt mưa to như hạt đậu bỗng nhiên rơi xuống rước mắt, sau đó chính là không ngừng rơi xuống.

Cô ồ một tiếng, sau đó nói.

"Có mang dù không?"

Lục Bình nghe vậy, ghế dưới thân lập tức xoay một cái, gương mặt mang theo ý cười, ôn hòa nhìn về phía bạn gái rồi nói. Lần này, anh phải đi Hồng Kông một chuyến, còn có thể trở về được hay không cũng là một chuyện.

Có lẽ đã chuẩn bị trước cho kết quả là sẽ tử vong, dưới dạng cảm xúc này, lúc Lục Bình nhìn thấy bạn gái thì trong lòng có một loại cảm giác như là lần cuối gặp mặt, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Mang theo! May mà buổi sáng trước khi ra cửa em có xem dự báo thời tiết."

Ánh mắt bạn gái Trương Oánh Oánh tỏa sáng lấp lánh, nhìn về phía ánh mắt bạn trai nhà mình, vui vẻ đáp.

Nói xong, cô xích lại gần anh một chút, nói: "Anh Bình thì sao?"

"Không mang." Lục Bình giang tay ra.

"Đợi lát nữa tan làm sợ rằng sẽ bị ướt mất."

"Hì hì."

"Vậy em cho anh dù của em, để cha đến trạm xe đón em."

Hai tay Trương Oánh Oánh vòng lấy cổ bạn trai, thân mật dán sát gương mặt vào trước trán đối phương, dịu dàng nói.

"Chân của chú vốn đã không tốt rồi, em còn muốn giày vò ông ấy."

"Em mặc kệ! Dù sao cũng không thể để cho anh Bình đội mưa được." Cô gái cố ý làm ra vẻ ngang ngược.

Không lâu sau, các đồng nghiệp trong công ty dần dần tiến vào phòng làm việc. ‌ Bạn gái Trương Oánh Oánh cũng trở về trước bàn làm việc của mình.

Ánh mắt Lục Bình rời khỏi trên người bạn gái. Ánh mắt dần trở nên lý tính, cẩn thận suy nghĩ về chuyện lần này, muốn xử lý mọi chuyện một cách kín đáo. Lần này đi Hồng Kông, còn không thể xác định được thời gian trở về cụ thể, chắc là còn cần ba năm ngày nữa mới có thể xuất phát.

"Đầu tiên, phải nghĩ được lý do hoàn chỉnh cho chuyến công tác này đã."

"Nhưng mà, trước khi Thái Thự Đông gọi điện thoại tới thì mình không thể hành động được, chắc là cứ thu xếp một chuyến công tác khẩn cấp vậy."

Lục Bình không ngừng suy nghĩ.

Ngoài cửa sổ, mưa dần trở nên lớn hơn, hạt mưa trong suốt đánh vào trước cửa kính tạo thành những âm thanh tí tách.

"Tiết tiên sinh?"

"Sao ngài lại đích thân đến đây?”

Màu đen xe con xuyên qua màn mưa.

------

Dịch: MBMH Translate