Chương 709 Lục Bình Trưởng Quan Dương, Đây Là Khách Hàng Của Tôi
Các ngân hàng ngầm ban đầu vốn là một tổ chức, một đoàn thể mà những vọng tộc suy thoái kia thành lập. Ông thuộc đời thứ hai được đoàn thể này đẩy ra ngoài.
Mà bọn họ tụ tập lại một chỗ như vậy cũng chỉ có một mong muốn duy nhất, đó chính là báo thù! Mỗi một người trong số bọn họ đều đã mất đi quá nhiều người thân và bạn bè trong trận biến đổi kia.
Khi vòng xoáy tại Hồng Kông lại một lần nữa bị nhấc lên, nhìn về phía tảng băng lớn là Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh… nội bộ bọn họ bắt đầu xuất hiện e ngại. Có một loại âm thanh đang càng lúc càng lớn. Cũng tức là, dựa vào sức mạnh hiện tại của ngân hàng ngầm, gia nhập vào bên trong tập đoàn Khoa học kỹ thuật Úy Lam, đổi lấy thẻ đánh bạc, chỉ có như vậy thì mới có thể tiến hành trừng phạt các vọng tộc đã từng thay thế bọn họ trước đó!
Nực cười!
Chuyện này đúng là nực cười!
Nhưng thân là người cầm lái, Tiền tiên sinh hiểu rõ, đây chính là phương hướng và kết quả tất nhiên!
"Thời gian nửa thế kỷ đủ để khiến cho rất nhiều người quên đi thù hận."
"Nội bộ các người đã không còn đoàn kết." Lục Bình tiếp tục nói.
Anh biết, trong tổ chức kia, Tiền tiên sinh thuộc về phe kiên định báo thù.
"Xem ra Lục tiên sinh đúng là hiểu rất rõ về chúng tôi?" Tiền tiên sinh hỏi ngược lại.
"Có lẽ vậy, nhiều hơn phỏng đoán của Trịnh tiên sinh một chút." Lục Bình lộ ra ý cười, không có khách sáo.
"Hiện tại là thời cơ cuối cùng."
"Chúng tôi có thể giúp Trịnh tiên sinh hoàn thành công việc quét sạch nội bộ tổ chức. Ngài hẳn phải biết, ngài không còn cơ hội để dao động nữa."
Lục Bình bắt lấy cơ hội, dần dần nâng cao giọng nói.
Ánh mắt Tiền tiên sinh lấp lóe.
"Tôi có một vấn đề."
"Ngài cứ nói."
"Không biết Lục tiên sinh và tổ giám sát thế giới bên trong của chính phủ có quan hệ gì?"
"Bình đẳng."
"Tôi đã biết."
"Để vị trưởng quan trong gara kia lên đây đi."
Tiền tiên sinh cẩn thận suy tư một lúc lâu. Ông không có đồng ý, cũng không có từ chối, mà là trầm giọng nói.
Nghe thấy câu nói này, Lục Bình cẩn thận thở ra một hơi, nhưng biểu hiện trên mặt lại là nụ cười xán lạn.
⚝ ✽ ⚝
Cốc cốc cốc…
Cửa sổ xe bị gõ vang.
Dương Chấn cảnh giác ngẩng đầu, hạ cửa sổ xe xuống.
"Lục tiên sinh mời ngài đi lên." Giọng nói nghiêm túc vang lên.
"Đông Sinh!"
Trưởng quan Dương Chấn đến từ tổ giám thị bên trong thế giới tại Hồng Kông ngồi ở trước bàn.
Mặc kệ là Tiền tiên sinh của ngân hàng ngầm, hay là vị Dương Chấn này, hoặc là Lục tiên sinh đều không khiến bà để tâm.
Phật gia phảng phất như đã ngủ thiếp đi chợt lên tiếng trước lúc ba người đang dự định nói chuyện, chỉ là giọng nói không còn tinh thần như ngày xưa nữa.
"Sư nương."
Tại sảnh đãi khách, Lão Mã lập tức đứng dậy, cung kính đi đến trước mặt. Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Vẻ mặt Tiền tiên sinh và trưởng quan Dương không thay đổi, nhưng dưới đáy lòng không khỏi lặp lại một câu. Câu sư nương này mang đến một tin tức hoàn toàn mới đối với bọn họ.
"Ta có chút mệt mỏi, đẩy ta đến bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Phật gia trầm giọng nói.
"Ừm."
Lão Mã trông thấy sự mỏi mệt ở trên gương mặt già nua của Phật gia thì có chút đau lòng. Anh vội vàng lên tiếng, sau đó hơi gật đầu với ba vị tiên sinh một chút, cuối cùng đẩy xe lăn tới sảnh đãi khách.
Căn phòng này được thiết kế rất tinh diệu, trừ khi đặc biệt cao giọng thì sẽ hoàn toàn không thể nghe thấy cuộc nói chuyện ở trước bàn làm việc.
Ngược lại cũng thế.
"Đông Sinh à."
Vừa trở lại sảnh đãi khách, Phật gia giống như lại tỉnh lại, bà lại lần nữa gọi một tiếng.
"Sư nương." Lão Mã cúi người xuống, tiến đến trước mặt bà lão.
Đôi môi trắng bệch của Phật gia khẽ hé, hai tay có chút bất lực giữ chặt hai bên xe lăn, lời đến bên miệng nửa ngày mà vẫn không thể nói ra.
Bà là nhân vật như thế nào, đã sống cả một thế kỷ, cái gì mà chưa từng gặp qua?
Trong khoảnh khắc vừa rồi, mặc dù trong lời nói của Lục tiên sinh và Tiền tiên sinh đều đang cất giấu những bí mật, nhưng Phật gia vẫn có thể liên hệ được rất nhiều chuyện lại với nhau.
Bà nhìn thấy một vòng xoáy sắp bị nhấc lên!
Đây là quyết chiến! Là chương cuối! Mặc kệ là về mức độ nguy hiểm hay là phương diện khác thì đều vượt xa trận biến đổi giữa thế kỷ trước!
Phật gia chỉ mơ hồ nhìn thấy một góc thôi đã cảm thấy run rẩy rồi!
Đó có lẽ sẽ là một thời đại tuyệt vọng và tàn khốc! Là trận tranh đấu giành cho những người đánh cờ thực sự! Nhưng đối với những quân cờ dấn thân giữa bàn cờ mà nói… thì chính là cối xay thịt, là bụi bặm nhỏ bé mà bất lực!
"Làm cho thật tốt." Phật gia cuối cùng vỗ vỗ mu bàn tay Lão Mã, chầm chậm nói ra.
"Mặc kệ là tốt hay xấu.”
"Hai vị tự mình bàn bạc là được, không cần phải để ý đến tôi, chuyện tôi có thể làm chỉ có như thế thôi."
------
Dịch: MBMH Translate