← Quay lại trang sách

Chương 708 Hai Tên Điên!

"Lục tiên sinh." Trước ghế làm việc, giọng điệu của Tiền tiên sinh hơi thay đổi, gọi một tiếng.

Ông tháo kính mắt trước sống mũi xuống, lộ ra một vết sẹo hệt như con rết tại khóe mắt bị khung kính che khuất. Thân thể ông hơi dựa vào sau, nâng ánh mắt lên, giọng nói mất đi rất nhiều sự ôn hòa.

"Hồng Kông không giống với Trung Hải."

"Nơi này cách thế giới bị bóng tối cắn nuốt càng gần hơn." Tiền tiên sinh nhắc nhở.

"Các người giống như là những con rệp bị xua đuổi đến vùng thổ nhưỡng duy nhất, nên hiểu rõ năng lượng của bọn chúng."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Chờ một chút!"

"Có ý gì, chúng tôi giống như là những con rệp bị xua đuổi đến mảnh thổ nhưỡng duy nhất?"

Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, nhưng trong đầu lại không ngừng đánh ra từng dấu chấm hỏi. Anh hiểu rõ câu nói phía trước của đối phương, đại khái là đang nói xúc tu của Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh đã âm thầm khống chế trật tự của thế giới bên ngoài, chỉ còn chờ ngọn hải đăng cuối cùng này dập tắt liền ‌triệt để kết thúc thời đại đắm chìm trong bóng tối trong trăm ngàn năm qua!

Nhưng câu sau là có ý gì?

Bầu không khí trong văn phòng trở nên nặng nề và khẩn trương.

Lục Bình suy nghĩ cẩn thận, liên tưởng đến cuộc nói chuyện mấy lần với cơ quan bí mật của chính phủ, trong lúc nhất thời dường như đã hiểu ra.

Lục Bình vẫn còn chưa nghĩ ra nên đáp lời như nào.

Ánh mắt Lục Bình mang theo ý cười, nhìn về phía ‘hải dương’ sau lưng Tiền tiên sinh, lời nói mang theo thâm ý: "Trịnh tiên sinh đúng là một người yêu thích biển.”

Tất cả mọi người bên trong vòng tròn đều cho rằng là như vậy.

Nhưng trên thực tế, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Vị Tiền tiên sinh này, hoặc có thể nói là Trịnh Gia Khiết tiên sinh sợ hãi nhất —— đó chính là biển! Vào giữa thế kỷ trước, trong trận biến đổi kia, khi còn nhỏ đối phương đã từng rơi xuống biển và suýt bị chết đuối trong lúc chạy trốn, bởi vậy mà để lại nỗi ám ảnh và sự sợ hãi.

Trong tình báo liên quan tới đối phương, Trịnh Gia Khiết đã che giấu tung tích để thực hiện hàng loạt bài kiểm tra tâm lý liên quan tới mức độ sợ hãi đối với biển.

Trịnh Gia Khiết là một người liều mạng. Ông càng điên cuồng muốn trốn tránh thì lại càng muốn đối mặt trực diện với e ngại nơi đáy lòng! Biến toàn bộ văn phòng của mình cùng mấy tầng trên dưới thành một thủy cung.

Không điên cuồng, không thành ma!

"Đúng vậy, đại dương là vùng khởi nguyên của vạn vật."

Trịnh Gia Khiết hơi chuyển động thân thể, khi đại đương màu xanh thẳm khắc sâu vào đáy mắt, trong lòng không khỏi lóe lên chút bất an rồi biến mất.

Nhưng ông che giấu rất tốt, lập tức ôn hòa đáp lại.

Ông tin chắc rằng bản thân đã kiểm tra rất tốt về tâm lý. Ngoại trừ chính bản thân ông ra thì không ai có thể biết được ông lại có loại bệnh tâm lý như này.

"Hai tên điên!"

Trong văn phòng.

Phật gia trăm tuổi ngồi ở phía trước xe lăn, phía trên chân được đắp một tấm thảm mỏng. Ánh mắt vẩn đục của bà rơi vào trên người hai người đột nhiên chuyển sang thưởng thức vẻ đẹp của biển này, trong đầu xuất hiện một câu nói như vậy.

⚝ ✽ ⚝

"Chúng ta đã từng làm việc vô số lần với vị Tiền tiên sinh kia, nhưng đều không có chút tiến triển nào."

"Vị Lục tiên sinh này có nắm chắc như vậy sao?"

"Không rõ."

Tầng hầm gara, bên trong xe con màu đen.

Trưởng quan Dương Chấn của bộ phận bí mật tại Hồng Kông đang báo cáo lên trên. Ông ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía nhà để‌ xe yên tĩnh, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên.

"Quan hệ của vị Mã tiên sinh kia với Phật ‌gia hình như không phải là bình thường, chuyện xảy ra trong nội bộ Vạn An tối hôm qua có lẽ là có quan hệ với Mã tiên sinh."

"Nhân viên tình báo ngầm đưa ra phán đoán rằng, Mã tiên sinh có lẽ có liên quan tới Trần Sĩ Lâm."

"Trần Sĩ Lâm? Vị Cộng Chủ cuối cùng bên trong vòng tròn giang hồ?" Dương Chấn không khỏi kinh ‌ngạc.

"Ừm."

"Nhân viên số liệu đã suy luận ra thông qua chuyện của Phật gia và Mã tiên sinh, còn có những trải nghiệm của đối phương.."

⚝ ✽ ⚝

Dương Chấn trầm mặc, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Phía sau vị Lục tiên sinh kia làm sao mà điều tra được?"

"Bọn họ có lẽ đã nhìn thấy được hiện tại từ rất lâu trước đó, chúng ta sẽ trở thành ngọn hải đăng duy nhất chống lại." Lời nói nghiêm túc vang lên ở bên tai.

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Trong văn phòng.

Lục Bình điên cuồng nhớ lại tình báo, làm rõ mạch suy nghĩ, một lần nữa tổng kết ra một câu thoại mới.

Anh thu hồi ánh mắt khỏi ‘đại dương’ xanh thẳm trước mặt.

Kỹ xảo diễn xuất của các bậc thầy diễn xuất như giáo sư Cố không ngừng lặp đi lặp lại và hiện ra ở trước mắt.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng của Lục Bình trở nên vô cùng chân thành tha thiết, nhìn về phía người cầm lái lĩnh vực ngân hàng tài chính ngầm tại Hồng Kông, ôn hòa nói :

"Trịnh tiên sinh."

"Mong muốn ban đầu của các người nhất định sẽ thất bại."

Tiếng nói vang lên, Tiền tiên sinh cũng quay người lại. Ông đặt hai tay ở trước ghế dựa, ánh mắt bình tĩnh.

------

Dịch: MBMH Translate