← Quay lại trang sách

Chương 711 Lục Bình Khách Hàng Cốt Lõi Tụ Hội!

Trịnh tiên sinh, hợp tác ‌vui vẻ."

"Chờ có cơ hội…"

"Tôi sẽ dẫn ngài tham gia buổi tụ hội của các khách hàng cốt lõi."

Lục Bình nói vài câu với Trịnh Gia Khiết, sau đó lại nói về những tin tức bí mật của các vọng tộc đã suy thoái ở trong tình báo cho đối phương.

Nói xong.

Nghẹn lời.

Đó là loại trạng thái đột nhiên không rõ nên nói cái gì, hoặc là sợ nói sai.

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười thần bí mà lạnh nhạt, không hề tránh khỏi ánh mắt của người trước mặt.

Tâm tư đối phương thâm trầm, trong lòng còn đang cảm thấy chấn động bởi bí mật mà Lục tiên sinh vừa nói.

Ếch ngồi đáy giếng. Xúc tu của thế lực thần bí sau lưng vị Lục tiên sinh này khiến cho người ta nghĩ mà sợ. Từ một mức độ nào đó, cảm giác mang đến cho Trịnh Gia Khiết thậm chí không kém gì Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh.

Nhìn thấy Lục ‌tiên sinh đột nhiên không nói gì, người cầm lái ngành ngân hàng tài chính ngầm Hồng Kông lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn chăm chú vào Lục tiên sinh.

Một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi bắt đầu lan tràn giữa hai vị tiên sinh trước bàn làm việc.

Tại một góc nhìn không thấy, bên trong giày da màu đen, ngón chân Lục Bình đang không ngừng đè ép, ngón chân dùng sức ép lên mặt giày.

Tại thời điểm này, đối với Lục Bình mà nói, mỗi một giây trôi qua đều lộ ra vẻ vô cùng dài dằng dặc.

Tại sảnh đãi khách nơi xa, Chu Nhĩ Vi ưu nhã ngồi thẳng đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt lập tức bị hình ảnh trong căn phòng này hấp dẫn. Đó là hai người ngồi đối diện nhau dưới căn phòng xanh thẳm như đại dương.

Bọn họ ngồi đối diện nhau…

Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Nhĩ Vi nhìn thấy sự uy nghiêm giống như vương giả từ trên người Lục tiên sinh. Mà ở đối diện, mặc dù người đứng đầu ngành ngân hàng ngầm tại Hồng Kông không có bày ra dáng vẻ cúi đầu, nhưng trong ánh mắt của Chu Nhĩ Vi thì trên người đối phương lại hiển hiện rõ ràng tư thế cúi đầu, chính là dáng vẻ bất an và thần phục!

Lục tiên sinh là Sư Vương!

Tiền tiên sinh là Lang Vương!

Nhưng mà, sự thực là… con cừu non khoác lên mình lớp da dã thú lại đang sợ hãi run lẩy bẩy. Anh không hề muốn ở cùng một chỗ với đám dã thú thực sự này một chút nào!

Loại cảm giác này giống như là người chết chìm trong sự sợ hãi, đang cố gắng điên cuồng tránh thoát!

Lục Bình cười khẽ một tiếng, điều chỉnh tư thế, ôn hòa nói ra.

“Khách hàng cốt lõi tụ tập?" Trịnh Gia Khiết ‌thầm thì.

Dựa theo một góc núi băng mà Lục tiên sinh triển lộ ra ngoài, ‌cái gọi là tụ hội này có lẽ sẽ vô cùng khủng bố.

"Tôi sẽ mong đợi." Trịnh Gia Khiết cười nói. ‌

Mỗi một khách hàng đều là bảo vật và tài nguyên quý giá.

Lục Bình nghĩ lại một chút, hạ quyết tâm chờ sau khi trở về sẽ thành lập bổ sung cái này: nghĩ biện pháp phân cấp khách hàng, phân chia đường dây liên lạc, hoặc là hỗ trợ lẫn nhau bình đẳng, tập hợp bọn họ thành một cỗ lực lượng không tầm thường.

“Ừm, vậy hôm nay đến đây thôi."

"Có chuyện gì, Trịnh tiên sinh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Không thể ở lại thêm nữa.

Lục Bình muốn rời đi.

Người đứng đầu ngân hàng tài chính ngầm cũng cười đứng dậy.

Lục Bình tùy ý nói ra, nói xong anh còn nhún vai một cái, đùa giỡn một câu: "Con người của tôi đúng là mệnh lao lực."

“Không được rảnh rỗi chút nào."

"Lục tiên sinh, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, tôi vốn còn muốn giữ Lục tiên sinh lại ngồi thêm một chút, nếu đã như vậy thì chỉ có thể đợi lần sau."

Đối phương tiễn Lục tiên sinh ra khỏi cửa, sau một hồi liền thu hồi ánh mắt.

Nụ cười trên gương mặt Trịnh Gia Khiết dần trở nên lạnh như băng.

⚝ ✽ ⚝

"Phật gia, vất vả cho ngài rồi.”

"Đông Sinh."

"Đoạn thời gian này, anh ở cùng Phật gia nhiều hơn một chút đi."

Ra khỏi thang máy.

Tầng hầm gara.

Lục Bình đi đến trước mặt Phật gia, mỉm cười nói ra. Nói xong, anh liền quay lại phân phó Lão Mã.

Nói là ở cùng Phật gia, nhưng ý tứ trong đó chính là mau chóng khống ‌chế Phật gia, biến thành thành viên tổ chức.

"Chúng ta đi thôi."

Lục Bình nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, nói.

Nói xong, anh liền ngồi vào bên trong xe con. Xe nhanh chóng lái ra khỏi nhà để xe, ánh nắng tươi đẹp lập tức chiếu vào trước người.

Nhìn về phía thời gian, khoảng thời gian ở trong tòa nhà vừa rồi mặc dù nhìn như một ngày bằng một năm, nhưng trên thực tế trước sau còn không chưa tới một giờ.

Hiện tại mới mười giờ.

Xe xuyên qua các tòa nhà chọc trời tại Tân Giới.

Lục Bình nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng lo sợ, áp lực vẫn còn rất lớn. Anh lấy điện thoại ra, ấn mở Wechat, đầu tiên là ấn mở ảnh chụp do bộ phận hậu cần xử lý, tùy ý lướt qua, lựa chọn ba tấm trong đó gửi cho bạn gái Trương Oánh Oánh.

[ Mệt chết đi được! ]

[ Buổi sáng làm việc vẫn thuận lợi chứ? ]

Hôm nay bầu trời Trung Hải đầy mây.

Anh Bình không ở đây.

------

Dịch: MBMH Translate