← Quay lại trang sách

Chương 712 Nước Mắt Rơi Xuống

Tâm trạng của Trương Oánh Oánh cũng có chút sa sút, buồn bực ngán ngẩm làm công việc thiết kế của mình. Đúng lúc này, màn hình đột nhiên sáng lên, tin nhắn được chú thích đặc biệt hiện lên.

Trong nháy mắt, cô lập tức lấy điện thoại tới trước mặt.

[ Hì hì! ]

[ Anh Bình vất vả rồi ! Bên em vẫn thuận lợi, trời hôm nay có chút nhiều mây, tâm tình có chút không tốt. Ủy khuất. jpg]

Tin nhắn vừa gửi đi, lập tức được nhắn lại, thể hiện sự coi trọng cực cao.

[ Sờ đầu một cái, ‌ngoan. jpg]

Ánh mắt Trương Oánh Oánh lập tức sáng lên, trên mặt cũng nháy mắt hiện lên vẻ vui vẻ và thỏa mãn.

Cô lập tức nhắn tin với bạn trai mấy câu. ‌

[ Không nói nữa! Làm việc tiếp đây! ]

Lục Bình nhắn lại.

[ Ủng hộ! ]

Trương Oánh Oánh đáp.

Cô ghé vào trước bàn làm việc, không ngừng đọc đi đọc lại lịch sử trò chuyện, còn không ngừng phóng đại ảnh chụp mà bạn trai gửi tới.

⚝ ✽ ⚝

"Gần trưa rồi."

"Chúng ta đi ăn thịt bò nạm đặc trưng của Hồng Kông đi?"

Trong xe, Lục Bình nhìn thoáng qua bảng menu, đặt điện thoại di động vào trong lòng bàn tay, đưa cho Chu Nhĩ Vi ở bên cạnh, cười nói.

"Tôi nghe Lục tiên sinh."

Chu Nhĩ Vi nói khẽ.

Cô cố gắng thu liễm một mặt chân thật nhất của mình. Trước khi xuất phát cùng Lục tiên sinh, cha cô đã không ngừng cường điệu về tính nghiêm trọng và tính nguy hiểm của chuyện này.

Cô đúng là đã làm như vậy. Nhưng trong trạng thái nhu thuận này, cô bắt đầu cảm nhận được một loại cảm giác mỹ diệu khác đang dâng lên!

“Ừm."

Lục Bình liếc qua, hình như là nhìn ra sự thay đổi của Chu Nhĩ Vi, cười khẽ một tiếng, nhưng cũng không nói gì. Trong tình báo liên quan tới Chu Nhĩ Vi, cô gái này có một loại khuynh hướng khác. Lần đầu tiên tiếp xúc với đối phương, anh đã lợi dụng cái bí mật này.

Món thịt bò này vô cùng nổi tiếng tại Hồng Kông, trước cửa hàng luôn có hàng dài người xếp hàng. Hai người Lục Bình đương nhiên là không cần xếp, chỉ cần tới liền có người sắp xếp ổn thỏa mọi thứ từ trước. Hai người thuận lợi ngồi vào một cái bàn trước cửa sổ với dáng vẻ hệt như những du khách bình thường.

Trong quán rất đông, phí phục vụ cho mỗi món ăn của mỗi người là 55 tệ.

Lục Bình múc một muỗng nước dùng chan vào trong cơm, sau đó gắp một miếng sữa bò xốp giòn tan vào. Anh vừa ăn cơm, vừa ấn mở thiết bị đọc tình báo. Thiết bị đọc tình báo này đã được cải tiến thành dáng vẻ của điện thoại di động, cũng được lắp đặt các thiết bị chống nhìn trộm.

"Nhanh hơn chút nữa."

“Giật dây hai thế lực còn lại, quay về sớm ‌một chút."

"Kế tiếp, liên hệ với vọng tộc Phùng gia có tiếng tại Hồng Kông.

Phùng gia ‌một vọng tộc lâu đời và danh giá, tin tức liên quan không nằm trong tình báo cơ mật màu đỏ…"

"Nhưng mà…"

Lục Bình vừa múc một thìa cơm và thịt ‌bò nạm đưa vào trong miệng, vừa đọc kỹ tình báo.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng không khỏi ngưng tụ lại.

"Nhưng mà, đồng minh chiến lược với Phùng gia là Quách gia lại có vấn đề rất nghiêm trọng. Quách gia nhìn như là một gia tộc có thể chống chọi qua trận biến đổi vào giữa thế kỷ trước… Trên thực tế lại không phải như vậy."

“Sau khi Khoa học kỹ thuật Úy Lam không thể lôi Quách gia xuống nước, đã lựa chọn một loại hình thức khác, đó là ủng hộ thanh niên con thứ ban đầu không được Quách gia coi trọng, nâng đỡ đối phương lên nắm quyền, đánh cắp quyền hành Quách gia."

"Nửa thế kỷ đi qua, người thanh niên hậu bối kia cũng tức là gia chủ hiện tại của Quách gia, Quách Thế Huân đã trở thành một nhà từ thiện nổi danh tại Hồng Kông, danh tiếng tốt đến nỗi không có một chút vết bẩn nào."

Lục Bình cẩn thận nhìn một đoạn này.

Quách gia che giấu cực kỳ tốt, tốt đến mức bọn họ như trở thành hai hệ thống hoàn toàn tách biệt so với những vọng tộc mới đi lên kia. Có lẽ, ngay cả cơ quan bí mật của chính phủ cũng không sờ đến được điểm này!

⚝ ✽ ⚝

"Ai!"

"Người này còn biết diễn hơn cả bậc thầy diễn xuất là giáo sư Cố. Hơn nữa, đối phương lại không hề để lộ chút sơ hở nào, nếu chỉ dựa vào lời nói miệng thì chỉ sợ là sẽ bị xem như một tên điên!"

"Không biết phần 20 này thì thế nào?”

"Quách Thế Huân lão gia tử chính là người tốt vô cùng nổi tiếng tại Hồng Kông chúng ta!"

Lục Bình đi ra khỏi quán thịt bò, trong tay cầm theo một ít đồ ăn nhẹ, vừa đi vừa ăn. Anh đứng trong đám người rộn ràng, lúc băng qua đường thì ánh mắt chợt bị một sạp báo thu hút.

Anh dừng chân ở trước sạp báo, nhìn về phía tờ báo dễ thấy nhất, phía trên trang bìa tạp chí chính là gia chủ Quách Thế Huân của Quách gia với mái tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành.

Lục Bình vừa liếc nhìn một lúc, ông chủ đeo kính ngồi ở trước ghế nằm chợt cất tiếng nói.

"Ừm."

"Lấy cái này đi." Lục Bình cắn miệng bánh ngọt, sau đó đáp lại.

"Quyển tạp chí này rất nổi tiếng sao?"

"Rất có phong cách, rất nổi tiếng trong giới tạp chí thời thượng, thuộc vào top 10 tạp chí hot nhất Hồng Kông."

Lục Bình mở ra, mí mắt hơi giật giật, bản tạp chí này có thể nói là ca ngợi Quách Thế Huân đến cực hạn. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi thăm Chu Nhĩ Vi đang đi theo ở bên cạnh.

Chu Nhĩ Vi đã sớm chú ý tới nhất cử nhất động của Lục tiên sinh, nghe thấy câu hỏi thì lập tức đáp lại.

"A!" Lục Bình nhớ lại tình báo, cười khẽ một tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate