← Quay lại trang sách

Chương 720 Đến Lúc Lợi Dụng Tình Báo Của Chính Phủ Rồi

Thân thể của Quách tiên sinh vẫn ổn‌ chứ?"

Quảng trường Như Tâm.

Trong văn phòng tại tầng 88.

Lục Bình cất điện thoại, chậm rãi thở nhẹ ra một hơi. Sau khi dắt dây với Phùng gia, nhiệm vụ tại Hồng Kông của anh lần này có thể xem như là đã hoàn thành hơn phân nửa. Các phương diện đều thuận lợi hơn so với dự đoán. Đương nhiên, điều này có thể liên quan tới việc anh đã mô phỏng năng lực chống chịu áp lực nhiều lần trước khi đến đây.

Lục Bình thu hồi suy nghĩ, nhưng vẫn không thể buông lỏng. ‌

Anh giương mắt lên, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía ông lão Quách Thế Bình gầy gò, còn mặc trên người bộ đồ của viện dưỡng lão Nhân Ái, mỉm cười hỏi.

Vận mệnh của người này thực sự là rất thăng trầm. Cuộc đời đối phương vốn dĩ nên là sắc màu rực rỡ, hào quang rực rỡ. Ai có thể nghĩ tới lại bị độc hỏng cổ họng, sinh sống trong viện dưỡng lão cấp thấp nhất thành phố mười mấy năm, giãy giụa, tuyệt vọng, bất lực…

"A!"

"A!"

Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, Quách Thế Bình há miệng, từ trong cổ họng lập tức phát ra những tiếng khó nghe giống như là quạ kêu.

Ông ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn về phía chiếc máy tính bảng vừa dùng để giao lưu với Phùng Đức Khanh. Bàn tay khô quắt cố gắng nâng lên.

"Anh Thế Bình, để tôi lấy giúp anh."

Phùng Đức Khanh chú ý đến, vội vàng lấy máy tính bảng tới. Ông ấn mở màn hình, mở ra giao diện chữ viết rồi sau đó đưa cho Quách Thế Bình. Nhìn thấy người anh em này của mình vẫn không thể dùng sức nhiều, ông liền dùng hai tay dâng lên, để cho đối phương viết xuống.

Gia chủ vọng tộc tóc hoa râm, 85 tuổi hiện lại lại đang cầm máy tính bảng cho một ông lão lớn tuổi hơn và không biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Lục Bình quan sát một màn này.

Bàn tay Quách Thế Bình run run, gian nan viết xuống hai chữ, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Phùng Đức Khanh. Đối phương vội vàng giơ máy tính bảng lên.

Lục Bình trông thấy chữ viết phía trên:

"Cảm ơn."

"Không cần, lợi ‌dụng lẫn nhau mà thôi." Lục Bình thản ‌nhiên nói.

Anh cũng không có ý định tiếp nhận cái nhân tình này.

Quách Thế Bình lại tiếp tục cố gắng viết xuống vài chữ. Sau một hồi nghỉ ngơi và tìm hiểu ngắn ngủi, ông lão đã từng rơi vào hắc ám và tuyệt vọng vĩnh hằng phảng phất như đã được hồi sinh, cảm xúc dần dần bình phục. Lục Bình loáng thoáng trông thấy dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, quân tử vô song, công tử tuấn tài từ trên người đối phương.

"Bác sĩ nói thân thể của tôi không được tốt lắm, ‌không sống được mấy ngày.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Ông tiếp tục viết, sau đó để bạn tốt giơ màn hình lên, những ‌lời này là đang trả lời câu hỏi ban đầu của Lục tiên sinh.

"Ánh nắng hôm nay thật đẹp."

"Tôi đã lâu rồi không được trông thấy ánh nắng như này."

"Lục tiên sinh, xin cảm ơn cậu một lần nữa."

Quách Thế Bình không còn sức lực, rũ tay xuống. Ông quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, ánh mắt không ngừng chuyển động.

Không lâu sau, trưởng quan Dương Chấn của bộ phận bí mật Hồng Kông đã xuất hiện ở trong văn phòng.

Sau một hồi, Dương Chấn và gia chủ Phùng Đức Khanh của vọng tộc Phùng gia Hồng Kông đã đạt thành nhận thức chung sơ bộ. Hai người không nói thêm gì nữa, mà là lần lượt nhìn về phía Lục Bình.

"Vậy tôi chúc hai người hợp tác vui vẻ." Lục Bình lộ ra ý cười nhã nhặn, gật đầu nói.

Sau khi tiếp tục nói chuyện vài câu, Lục Bình cũng không định ở lại lâu, đứng dậy dẫn theo Chu Nhĩ Vi rời khỏi văn phòng. Anh đeo một cái kính gọng vàng, mặc một bộ tây trang màu đen, khí chất trên người không ngừng thay đổi, thỉnh thoảng toát ra một chút dư quang làm nổi bật sự bất phàm từ sâu bên trong.

Buổi sáng gặp người cầm lái ngành ngân hàng tài chính ngầm Hồng Kông, Trịnh Gia Khiết. Buổi chiều lại thúc đẩy Quách Thế Bình ‘kim thiền thoát xác’, sau đó đến gặp gia chủ vọng tộc Phùng gia, Phùng Đức Khanh.

Khoảng thời gian tiếp theo, Lục Bình không đi đâu nữa, trực tiếp trở lại khách sạn Bốn Mùa của Vọng Bắc Lâu.

Anh dựa vào ghế sô pha trước ban công, yên tĩnh làm dịu áp lực trong lòng.

"Với hai màn biểu hiện của ngày hôm nay hẳn là đã đủ để củng cố cho thế lực phía sau mình cũng như ngồi vững tại Trung Hải."

"Hiện tại…"

"Đến lúc lợi dụng tình báo của chính phủ rồi."

Lục Bình nhìn về phía ngoài ban công xa xăm, thầm nói trong lòng.

Nghĩ như vậy, anh liền đứng dậy gọi điện thoại cho tiểu đội điều hành.

Nhấn xuống một dãy số, điện thoại vang lên một tiếng liền được kết nối.

"Mang tới một số tin tức liên quan đến các thế lực vọng tộc Hồng Kông mà các người điều tra được." Lục Bình bắt chéo hai chân, giọng điệu nhìn như tùy ý.

Anh hơi dừng lại một chút, khống chế ý cười trong giọng nói, tiếp tục nói:

"Được rồi, đi xin phép trước đi."

"Cho các người ba mươi phút."

"À…"

"Đúng rồi!"

"Các người có thể báo lại với bên trên rằng, có thể phong tỏa tình báo liên quan tới phân tích chiến lược, chúng tôi cũng không cần."

Nói xong, Lục Bình trực tiếp cúp điện thoại.

------

Dịch: MBMH Translate