Chương 723 Điên Rồi! Kích Thích Phản Ứng!
Ai!"
"Như này không phải là rất tốt…”
Sau khi nói ra câu mời vào.
Trước sô pha, Lục Bình hơi nín thở. Trong khoảng thời gian đợi người ngoài phòng đi vào, anh lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi, để cho tư thái của mình lộ ra vẻ thong dong và bình tĩnh.
Lúc này.
Ánh mắt Lục Bình chú ý tới đôi chân của mình lộ ra dưới lớp áo choàng tắm. Đôi chân này cũng không phải là trắng nõn, bởi vì mỗi ngày đều đứng tấn và rèn luyện cho nên lộ ra cảm giác rất có lực lượng, tràn đầy hormone nam tính, lông chân cũng không hề ít. Lục Bình nhìn về phía bàn chân thì thấy đôi dép lê không được cân bằng cho lắm. Ánh mắt anh ngưng tụ lại, nhếch nhếch miệng.
Lục Bình khép ngón chân lại, dùng sức rụt rụt vào trong.
Đáng chết! Quên mất giày da, nếu như thật sự phải đứng trước áp lực cực lớn thì sẽ không còn góc nhỏ để có thể phát tiết nữa…
Trong lúc còn đang suy nghĩ, tiếng cửa phòng bị đẩy ra chợt vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại, vội vàng dời mắt khỏi chân, khống chế khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, để cho ánh mắt của mình lộ ra vẻ nghiền ngẫm và cảm giác thần bí, ngoài ra còn cố gắng thư giãn lòng bàn chân đang căng cứng…
Anh nhìn về phía trước cửa, người phụ nữ con lai với làn da lúa mạch, mặc áo hai dây màu đen, ngũ quan như tượng tạc, giẫm lên giày cao gót cất bước đi vào trong phòng.
Trong lúc đi lại, đôi thon dài như ẩn như hiện.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Không phải chứ?"
Cộc cộc cộc ——
Nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà, liên tưởng tới thân phận đại biểu của đối phương, Lục Bình càng cảm thấy khẩn trương. Nhưng vào giờ phút này, anh chú ý tới cái gì đó—— đó là con ‘cự long’ đang ngóc đầu dậy ở dưới lớp áo tắm!
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
"Không phải chứ?!!"
Lục Bình cũng không muốn như này, anh thậm chí có một loại cảm giác sắp điên rồi. Trái tim của anh đang đập càng ngày càng nhanh. Anh cố gắng bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng như không có chuyện gì, cũng muốn khống chế sự thay đổi này, di chuyển lực chú ý, nhưng càng không nghĩ thì lại càng không thể khống chế.
"Nữ sĩ, xin dừng bước."
Phía trước thư ký Hạ Tranh Trân là Chu Nhĩ Vi đi đầu, sau lưng thì là sư phụ Lý đi theo.
Khi nhìn thấy Hạ Tranh Trân sắp bước chân vào khu vực cấm của Lục tiên sinh, giọng nói hùng hậu của Lý Đại Chung chợt vang lên. Trong khoảng cách này, nếu như vị nữ sĩ này có bất kỳ hành động khác thường nào thì anh đều có thể bảo đảm lập tức phản ứng lại.
"Hạ Tranh Trân, gặp qua Lục tiên sinh."
Thư ký Hạ Tranh Trân của gia chủ vọng tộc, người liên hệ của Khoa học kỹ thuật Úy Lam vừa tiến vào trong phòng, đã lập tức quan sát cẩn thận vị tiên sinh thần bí có liên quan đến trận đánh cược lớn tại Hong Kong. Thấy không rõ, đoán không ra, đối phương cũng không có tránh đi, ánh mắt mang theo tính xâm lược chủ động nhìn về phía cô. Bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia từ đầu đến cuối đều tràn ra ý cười bày mưu nghĩ kế.
Cô đứng vững bước chân, hơi khom người, giọng nói mang theo chút mị hoặc vang lên.
"Hạ tiểu thư, mời ngồi." Lục Bình không có động tác, chỉ nói.
"Lục tiên sinh."
"Đây là Lý tiên sinh bảo tôi chuyển cho ngài, ông ấy hy vọng ngài sẽ nể mặt mà đến dự buổi dạ hội."
Hạ Tranh Trân không có ngồi xuống, mà là lần nữa lấy ra một phong thư, sau đó dâng lên bằng hai tay. Cô không đưa trực tiếp, Chu Nhĩ Vi xem như người trung gian tiếp nhận, sau đó cung kính chuyển cho Lục tiên sinh.
Lục Bình dùng một tay nhận lấy, vẫn duy trì tư thế bắt chéo hai chân… Anh giơ thư mời lên trước mặt, nhìn như tùy ý liếc qua.
Thư mời màu vàng đen, thậm chí còn được khảm một loạt hạt kim cương lấp lánh, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Những nét chữ mạnh mẽ in sâu vào giấy ba phần, không biết có phải là do ảo giác hay không, Lục Bình luôn cảm thấy rằng bên trong mỗi dòng chữ này đều toát ra sự cảnh cáo và uy hiếp đập vào mặt.
Buổi tiệc từ thiện.
Thời gian.
Địa điểm.
Không muốn đi.
Lục Bình thật sự không muốn đi! Có thể đoán được, đây có lẽ sẽ là một trận dạ yến được ghi vào sử sách!
"Lý tiên sinh bảo tôi thay ngài ấy tạ lỗi với Lục tiên sinh bởi vì không thể tự mình đến đây mời." Đôi môi đỏ của Hạ Tranh Trân khẽ giương lên, tiếp tục nói.
"Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cũng có chút không chịu được sự thờ ơ như vậy của Lý tiên sinh." Lục Bình cười nhẹ, đáp.
Dứt lời, Lục Bình liền không có ý định nói tiếp nữa, giống như là cố ý làm lơ đối phương, có lẽ cũng mang theo ý tiễn khách.
Thư ký Hạ Tranh Trân cũng không thèm để ý bầu không khí hiện tại, ngược lại là thản nhiên ngồi xuống.
Ngay sau khi cô ngồi xuống, tư thái và những chi tiết rất nhỏ trên gương mặt đều âm thầm xuất hiện sự thay đổi. Rất nhanh, người phụ nữ này phảng phất như là đã biến thành một người khác, không còn là thư ký giống như một giây trước đó nữa, mà giống như là một nhân vật cấp cao thần bí!
------
Dịch: MBMH Translate