← Quay lại trang sách

Chương 725 Đã Xảy‌ Ra Chuyện Lớn

Dạ tiên sinh là chính là người phụ trách liên hệ với Khoa học kỹ thuật Úy Lam trong một năm gần đây, là giám đốc điều hành cao nhất của Khoa học kỹ thuật Úy Lam tại khu kinh tế Trung Hải, thân phận rất thần ‌bí, mỗi một lần giao lưu thì đều chỉ có thể nghe được giọng nói của đối phương chứ không thể nhìn thấy dáng vẻ thực sự.

"Tôi đồng ý." Cao Trường Niên trầm giọng đáp.

"Được rồi."

"Chúng ta nhất định phải biết rõ ràng hơn." Lông mày Kiều Doãn Thăng nhíu chặt, sau đó nói. ‌

Ba người lập tức đạt thành nhận thức chung trong khoảng thời gian rất ngắn. Kiều Doãn Thăng đứng dậy, đi vào buồng ‌trong, lấy ra một thiết bị màu trắng bạc có kích thước bằng nắm tay từ trong một cái hòm sắt. Ông đặt các thiết bị kia ở trước bàn trà, sau khi đè xuống máy phát tín hiệu, điểm màu xanh bắt đầu sáng lấp lóe.

Camera hình tròn chuyển động 360 độ, tia sáng màu đỏ bắn ra song song, rơi vào trên người ba người trong phòng, rơi vào trước bàn trà, ghế sô pha, vách tường.

"Tích!"

"Thông qua kiểm tra!"

Một giọng nói máy móc vang lên: "Xin chờ một chút, Dạ tiên sinh đang online…"

Không lâu sau, một hình ảnh giả lập 3D xuất hiện ở trước mặt ba người Cao Trường Niên.

Đó là một bóng người uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở trong hư không, chỉ là không thấy rõ dáng vẻ, vị trí gương mặt cũng không rõ ràng. Đúng lúc này, giọng nói mang theo ý cười vang lên ở bên tai ba người:

"Kiều tiên sinh."

"Cao tiên sinh."

"Ngô tiên sinh."

"Không biết ba vị tìm tôi gấp như này… là có chuyện gì?"

Nghe thấy câu nói này, Dạ tiên sinh cũng không lộ ra chút tin tức có giá trị nào.

Nhưng mà, vào lúc ba gia chủ vọng tộc Kiều Doãn Thăng, Cao Trường Niên trầm mặc, một câu nói khác của Dạ tiên sinh lại như là sấm sét nổ vang ở bên tai bọn họ:

"Đương nhiên, tôi có thể nói cho các người biết một chuyện, vị Lục tiên sinh từng khuấy động Trung Hải cách đây không lâu hiện tại đang ở Hồng Kông."

"Đồng thời còn đóng một vai trò cực kỳ quan trọng."

Tiếng nói vang lên, Kiều Vân Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hình ảnh 3D kia.

Hai người còn lại bên cạnh ông ta cũng hành động giống như thế. Bọn họ luôn không ngừng chú ý tới tin tức của Lục Bình, vào lúc đối phương biến mất với lý do là nghỉ phép thì bọn họ đều đã nhận được tin tức. Chỉ là, cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, đối phương lại nghiễm nhiên tham dự vào trong vòng xoáy bên kia.

⚝ ✽ ⚝

"Cha?"

Trong căn nhà khí phái hùng vĩ.

Vinh Tích Triều vừa đi ra từ trong thư phòng đã trông thấy hình ảnh cha mình đang ngồi ở trước xe lăn ở trong sân.

Lão quản gia nhìn thấy ông thì hơi khom người, sau đó lui lại rồi rời đi.

Vinh Tích Triều kêu một tiếng, đi đến bên cạnh cha mình, lo lắng hỏi: "Sao cha vẫn còn chưa nghỉ ngơi?"

"Nghỉ ngơi?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha còn có thể nghỉ ngơi?"

"Cha đã biết rồi sao?"

"Con sợ quấy rầy cha nên định chờ đến chờ ngày mai rồi lại báo cáo cẩn thận với cha." Vinh Tích Triều ôn hòa nói.

"Mọi người chung quy lại đều chỉ mới trải qua giai đoạn cuối của trận biến đổi giữa thế kỷ trước, cho nên đều cảm thấy không có gì đáng sợ. Trận biến đổi lần này là chương cuối kéo dài từ giữa thế kỷ trước, Vinh gia chúng ta nhất định không thể tùy tiện bước chân vào trong!" Vinh lão gia tử trầm giọng nói.

"Con đã biết thưa cha."

Vinh Tích Triều nhìn chăm chú về phía hòn non bộ cách đó không xa, đám cá chép mập ‌mạp đang bơi lội trong nước. Ông bình tĩnh đáp lại.

"Con hiểu rõ là tốt nhất! Cha không hy vọng Vinh gia bị hủy ở trong tay con!" Vinh lão gia tử cảnh cáo.

Nói xong, ông nâng cao giọng, gọi lão quản gia ở nơi xa:

"Lão An, đẩy tôi trở về."

"Cha đi nghỉ ngơi sớm đi."

Vinh Tích Triều đưa mắt nhìn cha mình rời đi.

Hồi lâu qua đi, một người đàn ông trung niên áo đen tới gần Vinh Tích Triều.

"Tôi muốn biết, là ai đã nói tin tức này cho cha tôi?"

Vinh Tích Triều chợt xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh lấp lóe ánh sáng nguy hiểm. Ông nhìn về phía tâm phúc của mình, bình tĩnh và ôn hòa cất tiếng.

Ông đã sớm biết rằng cha mình vẫn có quyền khống chế nhất định đối với Vinh gia, trước kia thì coi như xong, hiện tại ông không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

"Tôi đã biết!" Người đàn ông trung niên cung kính đáp.

Vinh Tích Triều không có trả lời, khẽ khoát tay áo một cái. Người đàn ông đứng trong bóng tối liền biến mất một cách lặng yên không một tiếng động giống hệt như cách đối phương xuất hiện.

⚝ ✽ ⚝

Màn đêm ngày càng trở nên khó bề phân biệt.

Quán bar Sắc Giới.

Trong vũ trường, dưới tiếng DJ kịch liệt, đám người không ngừng lắc lư, dáng người điên cuồng chập chờn.

Ánh đèn với tông màu đỏ là chủ đạo, lấp lóe khiến cho người ta không thể dời mắt.

"Lão Tiết."

"Đến đây!"

"Uống một chén!"

Trong phòng tại tầng hai.

Tiết Hoa Thanh khiêm tốn đi vào. Đinh Thanh nhìn về phía đối phương, nhếch môi, nói với vẻ bất cần đời.

"Hẳn là đã xảy‌ ra chuyện lớn."

------

Dịch: MBMH Translate