← Quay lại trang sách

Chương 738 Mục Tiêu Xuất Hiện!

Một lúc sau, căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Cô gái xoa bóp cho ông chủ lớn nhìn về phía hai người trước mặt với ánh mắt ghen tị, nhưng lại không dám đắc tội hai con phượng hoàng vừa bay lên đầu cành này, đành phải nở nụ cười, nịnh nọt ca ngợi hai người họ. ‌

Cô gái gọi là Thang Quân Quân chậc chậc lưỡi, suy nghĩ một lúc, sau đó nuốt ực chất lỏng trong miệng xuống bụng.

"Thứ này của nhân vật lớn cũng giống như của người bình thường sao." Thang Quân Quân nói đùa ‌một câu.

"Hì hì!"

"Lợi hại hơn nữa, không phải đều là protein sao."

"Nhưng mà, Quân Quân, cô thật lợi hại! Nghĩ như thế nào mà vẫn còn ngậm nó trong miệng?"

Gương mặt Thái Văn Kỳ hồng nhuận phơn phớt, cười hì hì, hưng phấn nói.

⚝ ✽ ⚝

Thang máy mở ra trước cửa phòng tổng thống số 9.

Lục Bình bình tĩnh cất bước ra ngoài, bước chân giẫm ở trên thảm lông dê mềm mại.

"Hô!" Anh không khỏi thở ra một hơi.

Ngay sau đó, Lục Bình liền nhếch miệng: "Mình đã dự đoán rất nhiều loại khả năng xuất hiện mâu thuẫn và khẩn trương từ trước, nhưng tất cả những chuyện này đều không có xảy ra."

"Đây là lần đầu tiên mình thuận lợi như vậy từ sau khi bước chân vào cái vòng này!"

"Lúc Đỗ Bá Trọng kia xuất hiện ở trước mặt mình thì đã hoàn toàn bị mình uy hiếp. Trước khi tới gặp mình, đối phương điều tra được càng nhiều thứ thì sẽ càng e ngại mình!"

"Mẹ nó!"

"Cảm giác cáo mượn oai hùm đúng là quá đã nghiền!"

Lục Bình nắm chặt nắm đấm.

Không lâu sau, anh đi vào trong phòng, bước mạnh vài bước trong phòng khách xa hoa, sau đó kéo cửa ban công ra, đứng ở trước lan can. Tiếng mưa rơi rào rào vang lên ở bên tai, màn mưa tinh mịn xuất hiện ở trước mắt… Tại bờ biển nơi xa, mây đen dày đặc, thật giống như vòng xoáy đang‌ bao phủ ở phía trên Hồng Kông khiến cho người ta không thở nổi vào giờ phút này.

"Mình không còn thời gian, còn phải mượn cơ hội này để tiếp tục vớt vát chút tài ‌ nguyên."

"Sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc, nếu như thành công, những tài nguyên này đều sẽ là của mình, nếu như thất bại thì kết quả cũng sẽ không kém hơn được là bao."

Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại. Anh quay người trở lại trong phòng, suy nghĩ đến việc mượn dùng Đỗ Bá Trọng của Vọng Bắc Lâu và Phật‌ gia làm ván cầu để trấn áp những phú hào có gia tài chục tỷ hoặc là có thân phận đặc biệt.

Một bên khác, trong lúc Lục Bình đang cẩn thận chọn lựa danh sách.

Bầu trời hoàn toàn khác biệt với Hồng Kông.

Dưới ánh nắng tươi đẹp, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi Trung Hải.

Chiếc xe con màu đen khiêm tốn lái vào đại học Quang Hoa, đại học hàng đầu Trung Hải, sau đó dừng lại dưới hầm để xe của tòa Viện Văn học và Triết học.

"Hồ Duy Bình."

"Nam."

"63 tuổi, giáo sư xuất sắc của đại học Quang Hoa, giáo sư chuyên ngành Ngoại giao và Quan hệ quốc tế của học viện Geneve, giám đốc Trung tâm nghiên cứu và phát triển, nhân viên nghiên cứu cao cấp của Lý luận nghiên cứu…"

Tại vị trí phía sau thùng xe, Tiết Hoa Thanh lật ra một phần tư liệu, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng hàng chữ thật dài. Người này là một nhà chiến lược cao cấp thực sự, mạnh hơn giáo sư Hoàng Thạch Mặc không chỉ là một cấp bậc.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng khẽ giật giật.

Nếu như không mượn nhờ cơ hội lần này thì đội ngũ não bộ do anh quản lý không biết phải chờ tới khi nào mới có thể chiêu mộ được người có cấp bậc như này.

Ánh mắt anh dần ngưng tụ lại.

"Báo cáo!"

"Mục tiêu xuất hiện!"

Trong tai nghe truyền đến tiếng báo cáo.

Giáo sư trung niên đeo kính mang theo trợ lý của mình nhanh chóng bước vào trong nhà để xe, trợ lý trẻ tuổi nhấn xuống nút điều khiển từ xa. Ánh đèn của một chiếc xe còn Sedan lập tức sáng lên.

Tiết Hoa Thanh lập tức đẩy cửa xe ra, sau đó bước xuống.

Giáo sư Hồ Duy Bình dừng lại ở trước xe, nhìn chăm chú vào vị tiên sinh đang đi về phía mình. Ông là người có sức quan sát rất mạnh, lập tức trông thấy khí chất của một người đứng ở trên cao từ trên người của đối phương.

"Giáo sư Hồ,‌ quấy rầy ngài rồi."

"Chuyện rất khẩn cấp, bên phía Hồng Kông đang nổi mây đen, chúng tôi cần ngài trợ giúp."

Tiết Hoa Thanh dừng chân, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, trong giọng nói không hề có ý định cho Hồ Duy Bình cơ hội từ chối.

"Các người là?"

Vẻ mặt giáo sư Hồ Duy Bình trầm ổn, ánh mắt không ngừng lướt qua các khu vực đã bị phong tỏa trong hầm để xe. Các bóng người màu đen canh giữ ở các khu vực khác nhau tạo thành một tấm lưới kín không kẽ hở.

"Lên xe đi, tôi sẽ nói lại cho ngài toàn bộ mọi chuyện." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.

Anh vừa dứt lời, trợ lý trẻ tuổi bên cạnh Hồ Duy Bình liền muốn lên tiếng. Nhưng lời còn chưa nói ra miệng, cấp dưới đứng ở phía sau lưng Tiết Hoa Thanh đã giơ súng lên.

Trợ lý và giáo sư Hồ Duy Bình lần lượt ngồi vào bên trong hai chiếc xe khác nhau.

Chiếc xe con màu đen bình ổn lái ra khỏi nhà để xe.

"Giáo sư Hồ, vòng tròn bên trong Hồng Kông đang xảy ra biến đổi." Tiết Hoa Thanh bắt chéo hai chân, gương mặt lộ vẻ ôn hòa, bắt đầu nói lại chi tiết mọi chuyện.

Anh vừa nói vừa quan sát phản ứng của vị giáo sư bên cạnh. Thông qua một chút động tác rất nhỏ của đối phương, anh có thể xác định được vị giáo sư này có lẽ biết được nhiều hơn những gì anh nghĩ.

Đưa giáo sư Hồ Duy Bình vào bên trong đội ngũ não bộ.

------

Dịch: MBMH Translate