← Quay lại trang sách

Chương 737 Đưa Toàn Bộ Vào Bên Trong Đội Ngũ Não Bộ!

Lục Bình cẩn thận nói lại một chút tin tức cơ mật liên quan tới Hạ gia.

Đến lúc này…

Những chuyện này hệt như là sấm sét nổ vang bên tai Đỗ Bá Trọng, làm cho ông cảm thấy kinh sợ! Cho dù như thế nào thì ông đều không thể nghĩ tới, khoản tiền kia lại được Hạ gia dùng với mục đích như vậy!

Mà điều càng làm cho Đỗ Bá Trọng khẩn trương hơn là, con đường tình báo phía sau lưng vị Lục tiên sinh này… Ông không tin Hạ gia không chuẩn bị ngụy trang hay là biện pháp che giấu gì!

"Mẹ kiếp!"

"Khó trách Lục tiên sinh có thể tham dự thậm chí là chủ đạo dạng vòng xoáy như này!"

Không lâu sau, trên người Đỗ Bá Trọng đã đổ đầy mồ hôi.

Lục Bình cũng không nói gì nhiều thêm. Nói nhiều, Lục Bình lo lắng sẽ xuất hiện mâu thuẫn ở bên trên logic. Nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, trong lỗ tai Đỗ Bá Trọng trong liền biến thành chạm đến là thôi.

Khách sạn Bốn Mùa, trong phòng mát xa, không có người nào tiếp tục lên tiếng nữa.

Đàn hương lượn lờ, yên tĩnh bay bổng.

Đỗ Bá Trọng hít sâu một hơi, ‌hiểu rõ nguyên nhân Lục tiên sinh nói với mình những chuyện này, chính là muốn thứ gì đó. Ông đẩy cô gái bên cạnh ra chỗ khác, mạnh mẽ quỳ gối ở trước mặt Lục tiên sinh:

"Xin Lục tiên sinh cứu mạng!"

Lục Bình không có trả lời.

Một hồi lâu sau, anh vỗ vỗ đầu cô gái một cái sau đó ngồi dậy, nhìn về phía ông chủ Đỗ Bá Trọng của Vọng Bắc Lâu đang quỳ ở bên cạnh, ôn hòa nói một tiếng: "Được rồi."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Hiện tại đang là buổi trưa, nhưng trời lại tối như là hai, ba giờ đêm.

Giữa làn mưa to như trút nước, mấy chiếc máy bay trực thăng vũ trang lướt qua bầu trời, hạ xuống trụ sở bí mật.

Các đặc công chiến lực cấp A và đội ngũ tinh nhuệ được trang bị vũ khí hiện đại hoá, cùng với không chỉ một vị quyền sư chiến lực cấp AA không ngừng nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng dưới màn mưa.

"Trưởng quan Dương!"

"Xin lỗi, mong ngài phối hợp!"

"Trước khi chuyện này kết thúc, xin ngài và đoàn đội của ngài hãy giao ra quyền sở hữu, cũng tạm giam chính mình."

Bộ chỉ huy bí mật tại Hồng Kông.

Trưởng quan chỉ huy tối cao Dương Chấn nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt. Khóe miệng run rẩy, mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn là đáp ‌lại: "Được."

Nội bộ bọn họ xảy ra vấn đề… Hiện tại, toàn bộ tổ giám thị thế giới tại Hồng Kông đã được một thế lực khác tiếp quản.

Dương Chấn đưa mắt nhìn đội ngũ mới rời đi, chán nản ngồi xuống. Ông biết, trong vòng 72 giờ tiếp theo có lẽ thật sự sẽ xuất hiện một biến đổi kinh thiên.

"Lục tiên sinh đi thong thả."

Lục Bình đứng lên, giãn gân cốt một chút, cảm giác toàn thân đúng là đã khoan khoái hơn rất nhiều. Anh khoác một chiếc áo choàng tắm lên người, ngáp một cái, sau đó rời khỏi phòng mát xa.

Ở phía sau anh, hai nhân viên mát xa trẻ tuổi cúi đầu, trong lòng khát vọng nhân vật lớn này có thể sẽ ở lại với bọn họ thêm một lúc, thậm chí là mang bọn họ trở về phòng.

Nhưng mà, khi Lục tiên sinh rời đi và dần biến mất ở trong hành lang, nhân vật lớn thần bí này lại chưa từng đặt chút sự chú ý nào lên trên người bọn họ cả.

Trong phòng mát xa, qua hồi lâu sau, Đỗ Bá Trọng đứng thẳng người lên.

Ông lập tức thu liễm tất cả cảm xúc trên gương mặt, ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt sắc bén đảo qua hai cô gái trong phòng… cũng chuẩn bị rời đi.

"Khụ!"

"Khụ!"

Một trong hai người, cô gái ngồi ở phía dưới chân Lục tiên sinh trước đó lập tức ngồi thẳng người, tròng mắt chuyển động. Cô phản ứng rất nhanh, vội vàng ho khan vài tiếng, chất màu trắng ngậm vào trong miệng từ từ trượt xuống.

Đỗ Bá Trọng thoáng nhìn qua, bước chân lập tức dừng lại. Ánh mắt sáng rực nhìn về phía hai cô gái trong phòng.

"Hai người tên là gì?" Ông trầm giọng nói.

"Thái Văn Kỳ."

"Thang Quân Quân."

Hai người khẩn trương nói. Có thể được chọn là nhân viên mát xa của Vọng Bắc Lâu, điều kiện của các cô gái đều cần cực kỳ tốt, cao một mét bảy, làn da trắng nõn, dáng vẻ mỹ lệ.

"Không tệ không tệ. Sau này hai người các người đến bộ phận hậu cần, đảm nhiệm chức vụ chủ quản đi."

Hai cô gái này có lẽ chẳng được tính là gì đối với tồn tại như Lục tiên sinh. Nhưng Đỗ Bá Trọng có thể đi đến hôm nay, chính là dựa vào sự thận‌ trọng. Ông hơi suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói.

Ông vừa dứt lời, lông mi của hai cô gái lập tức khẽ rung động, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng. Sự thăng chức này vượt xa sự mong muốn của bọn họ! Từ nhân viên mát xa ở tầng lớp thấp nhất của bộ phận phục vụ được điều đến làm chủ quản bộ phận hậu cần tốt nhất của khách sạn Bốn Mùa, còn trực tiếp trở thành quản lý trung thành! Chuyện này đối với những người không có bối cảnh và năng lực gì như hai người mà nói có thể xem là không thua gì một bước lên trời!

"Cảm ơn Đỗ‌ tiên sinh!" Hai người cùng nhau cúi người.

------

Dịch: MBMH Translate