← Quay lại trang sách

Chương 740 Sóng To Gió Lớn!

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Tại ngàn dặm xa xôi.

Lục Bình vừa ngồi vào trong một chiếc xe con màu đen và hòa vào trong màn mưa. Ở trong xe, Lục Bình liếc qua ông chủ Đỗ Bá Trọng của Bắc Vọng Lâu đang ngồi ở bên cạnh rồi nhận nghe điện thoại. Sau khi đáp lại mấy câu đơn giản, Lục Bình lắng nghe lão Tiết báo cáo, sau đó rơi vào trầm mặc.

Tại bên còn lại của điện thoại, sự yên tĩnh vào giờ phút này hoàn toàn khác với sự yên tĩnh vừa rồi. Tiết Hoa Thanh chỉ cảm thấy mỗi một giây lúc này đều dài dằng dặc, cả người lộ ra vẻ có chút lo sợ bất an.

Trong xe, trong lòng Lục Bình đầu tiên là cảm thấy một trận choáng váng, ngay sau đó là vui sướng. Việc bổ sung thành viên của đội ngũ não bộ đương nhiên là một chuyện tốt đối với anh.

Anh cũng không có nghĩ đến, Tiết Hoa Thanh vậy mà lại làm ra lựa chọn giống hệt với mình.

Lục Bình không có biểu lộ ra chút cảm xúc nào, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Lúc này, anh và Tiết Hoa Thanh đều có một cái nhìn giống nhau, đã không còn ý định liều mạng che đậy tình báo cơ mật màu đỏ giống như ban đầu nữa! Tình báo có thể sử dụng mới là tình báo hữu dụng! Còn về việc trong nhóm người này có thể có nội ứng gì đó hoặc là có thể tiết lộ cơ mật hay không… vấn đề không lớn, chỉ cần người không rời đi trong thời gian giới hạn tình báo có tác dụng là được.

Không cho bọn hắn rời ‌đi, như vậy đã đủ rồi.

"Hoa Thanh." Lục Bình cân nhắc từ ngữ, khống chế giọng điệu, kêu một tiếng.

Tiết Hoa Thanh vừa nghe thấy câu này, tim lập tức xiết chặt lại. Trong ngày bình thường, Lục tiên sinh thường gọi anh là lão Tiết, nhưng giờ phút này lại gọi là Hoa Thanh, ý tứ trong này hoàn toàn khác biệt.

Nhưng cũng may… không phải là trực tiếp gọi thẳng tên của anh.

"Không có lần sau." Lục Bình bình tĩnh nói.

"Xin Lục tiên sinh yên tâm!” Tiết Hoa Thanh cung kính đáp.

Sau ‌khi cúp điện thoại, anh bắt đầu ngồi thở dốc ở trong xe, thời gian mới chỉ trôi qua có chốc lát mà lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng trên mặt Tiết Hoa Thanh chợt lộ ra ý cười, biết mình lần này đã thành công.

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ kiếp!"

"Mẹ kiếp!"

"Lão Tiết đúng là trâu bò!"

Hồng Kông, xe con màu đen xuyên qua màn mưa, ánh sáng khúc xạ những giọt nước mưa to như hạt đậu.

Lục Bình nắm chặt điện thoại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì hành động của Tiết Hoa Thanh. Nỗi lòng anh đang không ngừng chập trùng, có thể cảm nhận được máu nóng đang cuồn cuộn chảy xuôi khắp thân thể. Khóe miệng Lục Bình giương nhẹ, cảm giác có chút hưng phấn: "Quyết định đánh cược lần này của mình vậy mà lại giống với Lão Tiết."

"Xem ra, mình quả nhiên đã được đề cao.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Lục Bình thì thầm dưới đáy lòng.

Anh không có cảm thấy năng lực của mình mạnh hơn Tiết Hoa Thanh chỉ bởi vì mình đang nắm giữ đối phương trong tay. Anh nhận thức rất rõ về bản thân mình.

Anh chỉ là một con cừu non khoác lên mình lớp da thú mà thôi.

"Lục tiên sinh."

"Đến rồi."

Cảng Victoria.

Xe dừng lại ở trước một tòa nhà tỏa ra ánh sáng óng ánh trong bóng tối.

Đỗ Bá Trọng cung kính nói.

"Tòa nhà này là trung tâm tài chính quốc tế."

Lục Bình đi xuống xe. ‌

Đỗ Bá Trọng tự mình mở một cây dù màu đen ra, nửa bên thân thể bị nước mưa to như hạt đậu làm cho ướt nhẹp.

Tài xế trung niên cũng xuống xe, che dù cho bạn gái Chu Nhĩ Vi của Lục tiên sinh.

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà chọc trời trước mặt. Đứng trước toà ‌trung tâm tài chính cấp thế giới mang tính tiêu biểu này, cảm giác bản thân tựa như là một con kiến hôi nhỏ bé. Giày da dưới chân chuyển động, Lục Bình nghiêng người, nhìn về phía sau lưng… Cách nơi này một khoảng, đó là cảng Victoria.

Đám mây đen nghịt xoay quanh, mang đến cảm giác hùng vĩ mà rung động.

“Vâng, Lục tiên sinh."

"Tòa nhà lớn thứ hai Hồng Kông, chỉ thua quảng trường mậu dịch Hoàn Cầu." Đỗ Bá Trọng cười đáp.

"Chúng ta đi thôi."

"Đừng để người ta chờ sốt ruột." Lục Bình thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói.

Nói xong, anh liền sải bước hướng vào trong tòa nhà.

Trung tâm Quốc Kim, tầng thứ tám mươi tám cao nhất là nơi tiếp đãi khách quý không dành cho người ngoài của phú thương nổi danh Hồng Kông, Liễu Loan Hùng. Nơi đây hướng về mặt biển, xung quanh là tường kính như pha lê. Người đứng đầu đã 72 tuổi, nghe nói lúc còn trẻ hồng nhan vô số, lưu lại các tay bắn tỉa nữ, phương pháp tán gái… và vô số truyền thuyết khác.

Có lẽ là do lúc còn trẻ không biết chú ý, thân thể của đối phương mấy năm gần đây không được tốt lắm. Giờ phút này, đối phương phải nắm chặt quải trượng, đứng ở trước bức tường kính.

Bầu không trung hơn bốn trăm mét này phảng phất như là cảnh tượng tận thế.

"Ba."

"Đỗ Bá Trọng, còn có vị Lục tiên sinh kia đến."

Một người phụ nữ mặc sườn xám, tư thái ưu nhã nữ tới gần, thấp giọng nói.

Cô nhìn về phía cha mình đã chìm nổi cả một đời tại Hồng Kông, lần đầu tiên trông thấy một loại cảm giác e ngại ở trên người đối phương. Cô có chút không dám tin tưởng… Trong lòng cô, cha cô là một nhân vật truyền kỳ. Ông không có nội tình vọng tộc, chỉ dựa vào năng lực cá nhân và tầm mắt trác tuyệt để đứng ở trên vị trí này. Luận về tài phú, ông gần như chỉ ở phía dưới mười tập đoàn lớn.

"Ba."

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô lần nữa‌ lên tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate