← Quay lại trang sách

Chương 741 Đại Lão Chân Chính!

Thần tiên đánh nhau, phàm ‌nhân gặp nạn." Liễu Loan Hùng nắm chặt quải trượng, nhìn về phía trưởng nữ của mình, trầm giọng nói.

Đứng ở vị trí càng cao, càng có thể phát hiện được nhiều thứ, hoặc có thể nói là sống đến thời khắc này, trận đấu tranh hung hiểm đang bao phủ giữa các quyền quý Hồng Kông. Ông hơi suy nghĩ một chút, liền muốn nói tiếp một chút gì đó.

Lúc này, điện thoại di động trong tay trưởng nữ Liễu Tú Diệp vang lên. Cô liếc nhìn dãy số, lập tức kết nối, không rõ nghe được cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ba, máy bay của mấy người Minh Vĩ bị ngăn cản."

"Hiện tại, toàn bộ vùng trời trên biển đã bị phong tỏa, các quyền quý Hồng Kông giống như là đều bị giam trong lồng giam."

Bờ môi Liễu Tú Diệp khẽ run rẩy, ý thức được ý tứ trong lời nói của cha mình, vội vàng nói.

"Vẫn là chậm một ‌bước sao."

"Để tất cả bọn họ về nhà đi."

Liễu Loan Hùng trầm giọng nói, trong giọng nói cũng chẳng thiết tha gì nữa.

Bàn tay ông nắm lấy quải trượng, gõ gõ xuống mặt đất, ánh mắt nghiêm nghị ngưng tụ lại, nhìn về phía trưởng nữ: "Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón Lục tiên sinh."

Nói xong, ông sải bước hướng về phía thang máy.

⚝ ✽ ⚝

Trong thang máy.

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Khi sắp tới gần, Lục Bình khống chế hô hấp, trong đầu nhớ lại tin tức liên quan tới Liễu Loan Hùng, hiểu rõ thật sự là không nhiều. Trong lòng anh có chút hối hận. Sau khi rời khỏi Trung Hải, anh đã lợi dụng bộ phận bí mật của chính phủ để có được tình báo của những đại lão này. Hiện tại, thời gian đặc thù, thời điểm cũng không đúng.

"Giá trị tài sản hàng trăm tỷ."

“Lại không phải là vọng tộc."

"Đại lão!"

"Vị này là đại lão chân chính!"

Trong lòng Lục Bình thầm líu lưỡi. Lúc anh vẫn chỉ là một công nhân viên chức bình thường đã từng nghe nói về chuyện hai quả bóng golf và nữ minh tinh họ Quan. Không nghĩ tới, mình lại có một ngày có thể nhìn thấy đối phương.

Tinh ——

Thang máy đến, cửa từ từ mở ra, trái tim Lục Bình không ngừng nhảy nhót.

"Gặp qua Lục tiên sinh." Người đàn ông chống quải trượng, hơi cúi đầu thấp xuống, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn rất có lực vang lên.

Lục Bình liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương, liên tưởng đến thân phận và địa vị của người kia, máu nóng không ngừng chảy xiết khắp thân thể. Đôi mắt trắng đen rõ ràng phía sau cặp kính gọng vàng lóe lên một tia vui vẻ. Tại giờ phút này, anh mới hiểu được, trước mặt uy thế huy hoàng mà mình mượn nhờ, cho dù là đại lão kiêu hùng như đối phương thì vẫn phải cúi thấp đầu.

"Liễu tiên sinh‌ khách sáo rồi." Lục Bình đi ra thang ‌khỏi máy, ôn hòa đáp.

“Bá Trọng, thì ra ông và Lục tiên sinh còn có tầng quan hệ này."

“Ông giấu cũng thật là đủ sâu!"

Sau khi nói vài câu khách sáo, Liễu Loan Hùng nhìn về phía Đỗ Bá Trọng, trong giọng nói mang theo thâm ý, cất cao giọng nói.

Đoàn người không có dừng lại lâu ở trong sảnh thang máy, rất nhanh, nhóm người đã đi vào trong phòng khách.

Trong phòng khách vô cùng rộng lớn, với tầm nhìn phải nói là tốt nhất, ở chính là bốn chiếc ghế sô pha đối diện nhau hướng về cửa sổ.

Lục Bình không có trực tiếp ngồi xuống, mà là đứng ở vị trí mà Liễu Loan Hùng đứng lúc nãy, đối diện với cảnh sắc thiên nhiên phải nói là hùng vĩ nhất ở ngoài kia.

Lực bành trướng và trùng kích cùng với sự căng thẳng khi đứng trên tòa thành phố này, thậm chí khiến cho Lục Bình quên đi nguy cơ trước mắt.

"Liễu tiên sinh đúng là biết hưởng thụ." Lục Bình cảm thán một câu.

"Nếu như Lục tiên sinh thích, tôi sẽ tặng nơi này cho Lục tiên sinh." Liễu Loan Hùng ôn hòa nói.

"Ha ha…"

"Quân tử không đoạt chỗ tốt của người!" Lục Bình cười ‌lắc đầu.

Nói xong, anh đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống. Đỗ Bá Trọng ngồi ngay bên cạnh, Liễu Loan Hùng 72 tuổi thì ngồi ở đối diện. Chu Nhĩ Vi thì đứng ở sau lưng Lục Bình.

"Ba."

"Lục tiên sinh, còn có Đỗ tiên sinh."

“Mời uống trà."

Trưởng nữ Liễu Tú Diệp thướt tha bưng chén trà đến gần, rót trà cho ba vị đại lão.

"Chu tiểu thư, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi?" Liễu Tú Diệp rất biết chú ý bầu không khí, cô nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, vừa cười vừa nói.

⚝ ✽ ⚝

Ba người nói chuyện một chút.

Vào lúc ba người lần nữa đặt chén trà trong tay xuống, bầu không khí trước ghế sô pha phảng phất như đọng lại.

Cảm giác áp bách với áp suất thấp có thể làm cho tinh anh hoặc là phú hào bình thường khẩn trương và run rẩy.

Lưng Lục Bình đã đổ mồ hôi, nở nụ cười nhạt, khống chế hô hấp.

"Lục tiên sinh là người thứ ba tới tìm tôi." Liễu Loan Hùng ôn hòa nói.

Lục Bình nghe vậy, mí mắt khẽ giật giật. Nhưng ngay sau đó, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiện tại các bên đều đang nỗ lực thu hoạch đáp án.

"Cho nên, Liễu tiên sinh đã đưa ra quyết định?"

Lục Bình bắt chéo hai chân, thân thể hướng về phía sau, cố gắng để cho mình trấn định. Anh mỉm cười nói ra.

“Vẫn còn chưa.". Liễu Loan Hùng lắc đầu nói.

“Sau khi nhận được điện thoại của Lục tiên sinh, tôi cũng đã cho người điều tra Lục tiên sinh…"

"Lục tiên sinh!"

Liễu Loan Hùng chầm chậm nói ra.

Ông chợt dừng lại, đôi mắt sáng ‌rực nhìn chăm chú vào Lục Bình. Vào giờ phút này, cảm giác áp bách được tích lũy nhiều năm bỗng nhiên bốc lên. Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Không lâu sau, ông nâng cao giọng, gọi một tiếng.

Ngay sau đó… giọng nói vang lên như sấm:

"Ngài biết tôi nên lựa chọn như thế nào không?!"

Lục Bình bị tư thái của đối phương làm cho sợ hãi, lưng không khỏi bị mồ hôi thấm ướt.

Yên tĩnh!

Phòng khách xa hoa tại tầng 88 lập tức lâm vào một khoảng yên tĩnh!

------

Dịch: MBMH Translate