← Quay lại trang sách

Chương 743 Không Có Việc Gì!

Liễu tiên sinh không cần phải vội vàng đưa ra quyết định, đợi đến buổi dạ yến rồi lại nhìn một chút cũng được."

"Đến lúc đó, nếu như ngài cảm thấy ai chiếm ưu thế thì lại lựa chọn cũng không sao. Nếu như chúng tôi thắng lợi, Liễu tiên sinh có thể kết giao với chúng tôi."

Lục Bình chậm ‌chậm nói ra.

Nói xong, anh còn vươn tay phải ra với Liễu Loan Hùng‌

Đề nghị này hoàn toàn đánh trúng tâm tư của Liễu Loan Hùng. Ánh mắt đã từng sắc bén dưới mái tóc hoa râm không khỏi nhìn chằm chằm vào Lục tiên sinh. Ông nhớ lại những tin tức điều tra được về đối phương, cái bối cảnh và lai lịch thần bí kia… Vào giờ phút này, vị kiêu hùng này đột nhiên cảm nhận được, kết cục của buổi dạ hội kia có lẽ đã được định sẵn.

"Được!" Liễu Loan Hùng nắm chặt bàn tay của Lục tiên sinh, trầm giọng đáp.

"Ha ha ha!"

"Tôi thậm chí còn cảm thấy bản thân và Liễu tiên sinh đã thành bạn thân!"

Lục Bình cười ra tiếng. Trong lời nói còn mang theo một loại ám chỉ, trong đêm dạ yến tối kia, nếu như thành công liền mang ý nghĩa mình thu hoạch một mạng lưới quan hệ lớn. Mà nếu như mất bại? Xin lỗi, Lục Bình vốn là không muốn sống, thất bại thì thất bại thôi! Về việc Liễu Loan Hùng sẽ bị chèn ép hay gì đó, thì không có quan hệ gì với anh. Anh đều sắp chết rồi, càng không lo được những chuyện này.

Lời nói đến điểm là dừng, khi hai người nới lỏng tay ra, bầu không khí khẩn trương cũng nhanh chóng tiêu tán theo.

"Lục tiên sinh, uống trà."

"Liễu tiên sinh, hiện tại cũng ưa thích cái này?"

"Haizzz!"

"Lúc còn trẻ cho là mình còn trẻ, thừa dịp trong tay có chút tiền liền không để ý thân thể, thích ăn chơi đàng điếm, đến cái tuổi này rồi mới biết thế nào gọi là cuộc sống."

Ba vị đại lão tùy ý trò chuyện lung tung.

Lục Bình nhấp một ngụm trà, sau khi nghe thì thuận miệng nói một câu: "Tôi thật ra có nghe nói trong vòng tròn có một số sở nghiên cứu đang nghiên cứu dược phẩm kéo dài tuổi thọ, chờ sau này, nếu Liễu tiên sinh có cần thì tôi sẽ mang tới cho ngài."

Câu nói này chỉ là Lục Bình tùy ý biên soạn mà thôi, nhưng Liễu Loan Hùng nghe vào trong tai, mí mắt không khỏi run lên, một mực nhớ kỹ.

Với người có thân phận và địa vị như ông, có thể hưởng thụ tất cả cực lạc của thế gian, lại rất sợ tử vong.

"Thật xin lỗi!"

"Tôi nhận cú điện thoại…”‌

Tiếp tục hàn ‌huyên vài câu, điện thoại di động trong ngực Lục Bình đột nhiên vang lên, anh liếc qua dãy số, nhìn về phía Liễu Loan Hùng, gật đầu nói một câu.

"Lục tiên sinh, mời!"

"Trà cũng sắp hết rồi, tôi đi lấy thêm chút trà tới."

Nói xong, Liễu Loan Hùng nắm lấy quải trượng, muốn đứng dậy.

Lục Bình không có từ chối, mà là cười nói: "Làm phiền Liễu tiên sinh rồi."

Lục Bình đưa mắt nhìn thân ảnh đối phương chậm rãi rời đi, sau đó nhận nghe điện thoại, ôn hòa đáp: 'A lô, Lão Mã."

"Anh dẫn người tới trung tâm Quốc Kim đi." Sau khi hơi tự hỏi một chút, Lục Bình tiếp tục nói.

Người này là một đại lão bên trong thế giới ngầm tại Hồng Kông, Lục Bình dự định mượn cơ hội này, cáo mượn oai hùm giúp Lão Mã có cái chỗ dựa. Cho dù không thể trực tiếp thu phục vào dưới tay thì cũng có thể mượn tình thế hỗn loạn và thiên uy như tận thế ở hiện tại để cảnh cáo đối phương một chút. Chờ buổi tiệc từ thiện vào tối ngày kia kết thúc, nếu như bọn họ thắng thì sẽ có thể nhận được sự phản hồi cự lớn… Mà nếu như bại thì sẽ nhận được sự cắn trả tương ứng!

Được ăn cả ngã về không, đánh cược thắng lợi!

Vừa cúp điện thoại, Liễu Loan Hùng liền đi tới trước mặt, bên cạnh ông, trưởng nữ Liễu Tú Diệp đang ưu nhã bưng chén trà.

"Liễu tiên sinh, tôi có người bạn tới bên này một chút, không có vấn đề gì chứ?" Lục Bình dò hỏi.

Lựa chọn ở chỗ này, không chỉ vì có thể mượn nhờ thế cục mà còn có thể mượn nhờ lực ảnh hưởng của Liễu Loan Hùng, gia tăng sự bổ não của đối phương, từ đó nâng cao lực uy hiếp của bản thân.

"Không có việc gì!"

"Không có việc gì!"

"Lục tiên sinh không cần khách sáo như thế…"

Ánh mắt Liễu Loan Hùng ngưng tụ lại, có lòng muốn từ chối. Thời điểm hiện tại đang vô cùng đặc thù, ông sầu lo mình bị Lục tiên sinh khống chế đến nỗi không có chỗ trống từ chối. Nhưng sau khi đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, ông mới hiểu được, trong cuộc nói chuyện với nhau vừa rồi Lục tiên sinh đã cho mình đường lui, hiện tại lại từ chối thì sợ rằng sẽ thực sự đắc tội với đối phương, không còn chỗ trống lượn vòng.

Sau khi suy nghĩ một chút, ông liên tục nói ra.

⚝ ✽ ⚝

Mưa vẫn còn đang rơi.

Lục Bình mượn nhờ thiên uy, gia tăng lớp da thú được phủ lên bên ngoài, điên cuồng thu hoạch thẻ đánh bạc, cho dù những chiếc thẻ này có thể sẽ cắn ngược trở lại, sẽ khiến mình không còn cơ hội nữa.

Tên điên!

Lục Bình là một tên điên chân chính!

------

Dịch: MBMH Translate