Chương 744 Nếu Như Ngoan Thì Sẽ Cho Các Người Chút Thể Diện!
Đinh Tông Trưởng!"
"Ngài đã kéo Tào Môn tới bên vách núi..”
Màn đêm, trăng sáng sao thưa.
Bên trong thành phố, tại một từ đường ở giữa các tòa nhà chọc trời.
Chỉ nghe thấy một tiếng két vang lên, hai cánh cửa gỗ màu đen bị đẩy ra, Thái Tông lão tóc hoa râm bước qua bậc cửa, khí thế hùng hổ xông vào!
Trong từ đường tường đỏ gạch đen, dưới ánh nến chập chờn, Đinh Thanh đang bưng một ly trà nhàn nhã ngồi trước ghế bành. Anh nhìn về phía Thái Tông lão đang xông vào một cái, sau đó tiếp tục chậm rãi thưởng thức trà.
"Thái Tông lão bớt giận.” Đinh Thanh thả chén trà xuống, ôn hòa nói.
"Thái Tông lão đây là thu được tin tức gì rồi sao?" Ánh mắt trắng đen rõ ràng lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, bình thản nói.
Lão Tông Trưởng thoái vị, trong bốn gia tộc của Tào Môn ngoại trừ Ông gia ra thì thế lực của ba nhà còn lại đều đang tăng trưởng. Đây là cái giá phải trả khi lên nắm quyền, trao đổi lợi ích, chỉ có như này thì Đinh Thanh mới có thể ngồi vững vị trí trong thời gian ngắn nhất, điều hành tài nguyên lớn nhất. Chỉ là hiện tại, ba nhà một lần nữa cầm quyền, hoặc có thể nói là có thế lực bên ngoài đang tiếp xúc với mấy người kia.
"Hừ!"
"Nếu như tôi lại không chú ý, Tào Môn sẽ không còn!" Thái Tông lão ngồi xuống, vẫn bất mãn nói.
Đinh Thanh nhíu mày, đột nhiên nâng giọng, trầm giọng kêu: "Thái Tông lão!"
Giọng nói vang dội nổ vang trong từ đường, Thái Tông lão già nua giống như là đã nhận ra được cái gì đó, bắt đầu trầm mặc lại, trên mặt cũng không có biểu lộ ra sự bất mãn nữa.
"Các người ngay cả Kiều gia đều không tránh thoát được, sao lại cảm thấy bản thân có thể duỗi được nanh vuốt với Lục tiên sinh?"
"Thái Tông lão."
"Tôi biết, đây không phải chủ ý của ngài. Tôi sẽ cho Thái gia một cái cơ hội, nhưng hai nhà còn lại thì…"
Đinh Thanh vuốt vuốt chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, chầm chậm nói.
Câu nói này vừa vang lên, Thái Tông lão đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía Đinh Thanh dưới bộ trường bào màu đen với ánh mắt sợ hãi.
Đinh Thanh dừng động tác lại, ánh mắt trắng đen rõ ràng đối diện với ánh mắt của đối phương.
Tào Môn không cần cái gì mà tứ đại gia tộc sáng lập. Nếu như nghe lời thì sẽ cho bọn họ chút thể diện, nếu như không nghe lời thì đúng lúc Đinh Thanh có thể thử đao.
Mà tại sao lại muốn giữ Thái gia lại?
Nhớ đến một phần tình cũ là một trong những nguyên nhân trong đó, nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Phần lớn chính là, phân hóa các chi, thủ đoạn lên nắm quyền… sau khi Đinh Thanh lên quản lý mọi chuyện, cho dù đã quét sạch người sáng lập ngày xưa một cách sạch sẽ, nhưng thanh danh truyền đi cũng không được tốt lắm.
"Đinh Tông Trưởng!" Thái Tông lão thu hồi ánh mắt, giọng nói khàn khàn vang lên.
Sau khi hơi dừng lại một chút, ông trầm giọng nói:
"Thủ đoạn này đúng là rất tuyệt!"
Đinh Thanh không tiếp tục đáp lại mà đứng lên, sau đó đi tới trước cửa từ đường dưới cái nhìn chăm chú của Thái Tông lão. Ánh mắt anh ngưng tụ lại, lướt nhìn qua sân, nhìn về phía tòa nhà năm mươi tám tầng đối diện với từ đường đang lấp lóe ánh sáng trong màn đêm.
Tòa nhà lớn kia trên danh nghĩa vẫn thuộc về Tào Môn, là vị trí của tổ đội xử lý tình báo.
⚝ ✽ ⚝
"Ba!"
"Ba cuối cùng cũng nhận điện thoại!"
"Ba đi đâu vậy? Con và mẹ đều đang điên cuồng tìm người đó!"
Tại tầng chính của tòa nhà.
Phòng quan sát.
Tiết Hoa Thanh nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên đang nói chuyện điện thoại trong màn hình, trong tai nghe truyền đến giọng nói lo lắng của con trai đối phương.
"Văn Tuyền, ba nhận được nhiệm vụ gấp, tính bí mật rất cao, không thể trở về trong khoảng thời gian ngắn được."
"Con bảo mẹ không cần lo lắng cho ba."
Giáo sư Hồ Duy Bình được đặc biệt mời về từ đại học Quang Hoa mặc áo sơ mi trắng, quần dài, khí chất rất nho nhã. Giờ phút này, vẻ mặt ông trầm ổn, nhìn về phía đội ngũ não bộ kia một cái, sau đó ôn hòa nói.
Trong giọng nói không hề có chút ý định để lộ thông tin ra bên ngoài.
Sau khi hiểu rõ từ đầu đến cuối, cùng với tiếp xúc sơ bộ với một phần tình báo cơ mật màu đỏ kia, vị giáo sư 63 tuổi này đã bị những tin tức kia thu hút, nguyện ý chủ động dấn thân vào trong này.
"Quan sát thật cẩn thận, có bất kỳ chỗ nào thường thì lập tức cắt đứt tín hiệu." Tiết Hoa Thanh đứng lên, trầm giọng nói.
Ngoại trừ giáo sư Hồ Duy Bình, từng vị chuyên gia và học giả còn lại cũng đều đang lục tục giao tiếp ngắn ngủi với người thân của mình.
"Vâng!" Thanh niên đeo tai nghe lập tức nghiêm túc đáp lại.
Phòng quan sát này chủ yếu dùng để giám sát đối nội, chú ý tới phản ứng và tin tức của mỗi một thành viên 24/24, ngoài ra bọn họ còn có nhiệm vụ phản trinh sát đối ngại, che đậy và ngăn cản bên ngoài nhìn trộm mọi lúc.
"Ừm." Tiết Hoa Thanh đáp một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate