Chương 761 Gặp Qua Lục tiên sinh!
Xe lái vào nội thành ánh đèn sáng chói.
Ánh đèn neon xinh đẹp lại lần nữa khắc sâu vào tầm mắt.
Không lâu sau đó.
Trong bóng đêm.
Dưới ánh đèn.
Trung tâm văn hóa Tiêm Sa Chủy của Hồng Kông xuất hiện dưới ánh sáng rực rỡ tựa như là một tác phẩm nghệ thuật.
Cùng lúc đó, đội ngũ giống hệt như xe tăng nhuốm đầy màu máu đang dần dần tới gần. Trong trung tâm văn hóa Hồng Kông, các quyền quý và các phú hào đều nhanh chóng thu được tin tức trong thời gian rất ngắn.
Vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào đội xe kia.
Thảm dài màu đỏ!
Cảnh tượng xinh đẹp phồn hoa!
Các phóng viên tụ tập xung quanh!
Đội xe chậm rãi dừng lại!
"Lục tiên sinh." Cửa xe bị kéo ra, tài xế cung kính nói.
Lục Bình đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Anh hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh cất bước xuống xe. Trên gương mặt là một cặp kính gọng vàng, lễ phục dạ hội xa hoa quý giá… thậm chí trên cánh tay thon dài cân xứng còn dính chút màu đỏ tươi.
Lục Bình đứng ở bên cạnh xe, đón lấy vô số ánh mắt từ bốn phía. Sâu trong khí chất nhã nhặn nho nhã và thần bí mạnh mẽ kia vậy mà lại lây dính một tầng máu tanh.
Tại tầng quyền lợi cao nhất của đỉnh Kim Tự Tháp, tiêu điểm xa hoa nhất, trong vô số tầm mắt đang cất giấu mục đích kia —— Bàn tay nhiễm đỏ của Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, khóe miệng có chút giương lên.
"Đi thôi."
"Cô gái tỏa sáng nhất đêm nay —— "
Màn đêm.
Trung tâm văn hóa Hồng Kông.
Lục Bình đi tới một bên khác, tự mình kéo cửa xe ra, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Chu Nhĩ Vi, vươn tay phải ra, mỉm cười nói.
Chu Nhĩ Vi khẽ hé đôi môi đỏ mọng, khẽ thở ra một hơi.
Ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Lục tiên sinh, ở phía sau lưng đối phương là cảnh tượng phồn thịnh chói lọi của giới thượng lưu. Phảng phất như những trải nghiệm kinh dị vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Cô đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của Lục tiên sinh, lúc giẫm ở trên thảm đỏ thì hai chân có chút mềm nhũn, suýt nữa là đã bị trật chân chỉ vì đứng không vững.
Nhưng cũng may, Lục tiên sinh đã âm thầm đỡ được người cô.
Chu Nhĩ Vi đứng vững lại, sau đó đứng thẳng người lên. Cô ngẩng cao gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt sáng tỏ nhìn về phía ánh mắt hơi rủ xuống của Lục tiên sinh.
Hai người đứng ở trung tâm thảm đỏ.
Tiên sinh thần bí với dáng người thẳng tắp, góc áo nhuốm máu, người phụ nữ phong hoa tuyệt mỹ như kim cương tỏa sáng lóa mắt… Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một màn này giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Trong góc.
Phóng viên trẻ tuổi hoàn toàn bị hấp dẫn, đầu óc lập tức bị kết cấu cảnh tượng này chiếm cứ, máu nóng toàn thân đều đang hưng phấn vì nó.
Máy ảnh trong tay vô thức nâng lên ——
Đồng thời, nhấn xuống nút chụp!
Phóng viên không có chú ý đến, vào khoảnh khắc anh ta giơ máy ảnh lên thì nhân viên hậu phương phía sau lập tức phát hiện ra động tác của anh. Đối phương không khỏi trừng mắt, điên cuồng chạy tới, tay phải giơ lên cao, muốn chụp về phía máy ảnh của học trò!
Nhưng vẫn là trễ.
Đèn flash sáng lên, ghi lại hình ảnh kia ——
"Không có sao chứ?" Lục Bình ôn hòa hỏi.
"Không có việc gì."
"Còn có chút chưa ổn định lại được." Gương mặt Chu Nhĩ Vi ửng hồng, thấp giọng nói.
Lục Bình đang định đáp lời thì dư quang khóe mắt chợt phát hiện ra một tia sáng lóe lên rồi biến mất. Anh lập tức dừng động tác lại, nhìn lại theo điểm sáng. Trong đám người đen kịt và chen chúc kia, anh nhìn thấy một thanh niên với gương mặt non nớt đang cầm máy ảnh. Lục Bình chỉ mỉm cười một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Bành!
Đặng Kiện, người để râu quai nón và bện tóc, là nhiếp ảnh gia trưởng của tạp chí hàng đầu Hồng Kông. Trong khoảnh khắc trông thấy học trò của mình giơ máy ảnh lên, khóe mắt của ông như muốn nứt cả ra, trái tim lập tức treo lên cao. Ông không hề do dự mà lập tức lao tới, dùng sức vỗ xuống máy ảnh của người học trò.
Chiếc máy ảnh hơn trăm ngàn tệ lập tức bị đập vỡ nát!
Đặng Kiện chú ý đến động tác của vị tiên sinh thần bí kia, biết mình đã đến chậm, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng lo lắng bất an. Ông gầm thét với học trò đang luống cuống tay chân:
"Cậu muốn chết thì đừng có mà kéo tôi theo!"
"Trước khi đến đây tôi đã dặn dò cậu như nào rồi?!"
"Cậu nhìn bốn phía một chút xem!"
Nhiếp ảnh gia trung niên không khỏi gầm thét lên.
Chiếc máy ảnh trong tay bị đập nát, còn bị sư phụ mắng chửi, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi có mấy phần mê mang, thậm chí là tức giận. Nghe sau khi nghe thấy một câu cuối cùng này, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi lập từ nhìn quanh bốn phía với đầu óc choáng váng. Nơi này là khu vực của phóng viên, bốn phía là hàng loạt thợ quay phim với dụng cụ đầy đủ trong tay. Nhưng không có một người nào là đang quay chụp cả, thậm chí phần lớn thợ quay phim đều cố ý làm ra động tác che chắn ống kính.
Bờ môi người thanh niên run rẩy, có chút phản ứng lại.
Buổi tiệc từ thiện này hội tụ các minh tinh hàng đầu, các danh viện và quyền quý của thành phố Cửu Long, Hồng Kông… Mà tại sàn diễn thảm đỏ, các phóng viên đều chỉ điên cuồng nhắm ánh đèn flash vào những Thiên Vương Thiên Hậu cùng với một phần danh viện mà thôi.
Nhiếp ảnh gia trung niên chú ý đến cách đó không xa có bảo an mặc đồ màu đen đang tới gần bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate