← Quay lại trang sách

Chương 762 Lục Bình Uống Rượu Độc!

"Tôi đã biết."

Trong trung tâm văn hóa Hồng Kông rực rỡ.

Quản gia và thư ký của các đại lão đều nhanh chóng chạy chậm về phía chủ nhân của mình, hạ giọng báo cáo.

Trước ban công.

Lão Mã trầm giọng đáp lại, anh khoát tay áo một cái, nhìn về phía Phật gia giống như là đã ngủ thiếp đi ở trước xe lăn. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh vẫn nhẹ giọng gọi sư nương tỉnh lại.

Trước khi sư nương nghỉ ngơi đã cố ý căn dặn anh rằng, chờ Lục ‌tiên sinh đến thì nhất định phải đánh thức bà.

"Ừm?"

"Lục tiên sinh đến rồi sao?"

"Đông Sinh."

"Chúng ta đi đón Lục tiên sinh đi.”

Phật gia suy ‌yếu cất tiếng.

"Được."

Lão Mã đẩy xe lăn cho Phật gia, hướng về phía sảnh chính trước thảm đỏ. Xuyên qua đại sảnh âm nhạc, sân khấu, phòng trưng bày mỹ thuật… Lão Mã chú ý đến bầu không khí giữa các danh viện và quyền quý kia dường như đều trở nên có chút quái dị sau khi nhận được tin tức Lục tiên sinh đến.

Đám người đều đang lặng lẽ quan sát lẫn nhau.

Không có người nào dám hành động tuỳ tiện, sợ khiến cho các đại lão phía sau màn hiểu lầm. Cho dù là các phú thương gặp mặt Lục tiên sinh trong ba ngày này cũng đều tỏ ra bình tĩnh.

Trong lúc này… lại chỉ có một mình Lão Mã đi về phía sảnh chính.

Không ngừng có ánh mắt rơi vào trên người Lão Mã và Phật gia, có tiếng bàn luận xôn xao vang lên.

"Đi xuống trước đi."

Trước một bức tranh quý giá, người cầm lái ngân hàng tài chính ngầm Hồng Kông, Trịnh Gia Khiết bình tĩnh lên tiếng. Sau đó, ông lại bắt đầu tiếp tục thưởng thức các tác phẩm trước mắt.

"Tại sao Tiền tiên sinh lại không đi đón vị Lục tiên sinh kia?" Người đàn ông trung niên ôn hòa bên cạnh Trịnh Gia Khiết tùy ý hỏi.

"Nước quá sâu."

"Tôi sợ sẽ chết đuối." Trịnh Gia Khiết nhìn về phía người đàn ông bên cạnh một cái, ôn hòa đáp lại.

Lưu Loan Hùng, chủ nhân của một trong mười tập đoàn lớn tại Hồng Kông, cũng là vị phú hào đầu tiên mà Lục Bình gặp mặt, đang ngồi ở trong phòng nghỉ, tán gẫu với ba trụ cột của ba vọng tộc.

Quản gia bước nhanh đến gần, thấp giọng báo cáo.

"Ừm."

"Chờ có tin tức quan trọng gì thì lại đến nói cho tôi biết." Liễu Loan Hùng ‌nới với vẻ không thèm để ý.

Nói xong, ông cười nhẹ, nhìn về phía ba người bạn trước mặt. Lục tiên sinh đã trở thành một cái đèn tín hiệu, đối phương có thể an ổn xuất hiện ở trung tâm văn hóa này, có thể xem như là thẻ đánh bạc đầu tiên đối với mấy người bọn họ.

⚝ ✽ ⚝

Lão Mã đẩy xe lăn đi tới sảnh chính. Anh đứng ở bên cạnh thảm đỏ, đúng lúc trông thấy Lục tiên sinh đang dẫn Chu Nhĩ Vi sải bước đi vào.

Lục tiên sinh phong nhã hào hoa, giơ tay nhấc chân đều thu hút sự chú ý của vô số người.

Mái tóc Phật gia đã bạc phơ, quanh người bị hơi thở chết chóc vờn quanh. Bà cố hết sức chống đỡ thân thể, ánh mắt vẩn đục nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh đang đi vào.

Bà suy yếu hô một tiếng:

"Đông Sinh à."

"Sư nương." Lão Mã vội vàng cúi người xuống, ghé lỗ tai vào bên miệng Phật gia.

"Con phải nhớ kỹ, đêm nay chúng ta là người thứ nhất, có lẽ cũng là người duy nhất tới đón tiếp Lục tiên sinh."

Người thứ nhất này đại biểu cho sự đánh cược hoàn toàn.

Không còn đường lui!

Bản thân Đông Sinh đã hoàn toàn bị khóa lại cùng một chỗ với vị Lục tiên sinh kia. Như vậy, chuyện Phật gia muốn làm, đó là dù phải trả giá như nào cũng phải giúp đỡ Đông Sinh giành được một phần địa vị trong lòng Lục tiên sinh.

Phật gia vừa dứt lời, trong đám người quyền quý ở phía xa chợt có một người đàn ông trung niên khí độ bất phàm đi ra.

Chính là người cầm lái Bắc Vọng Lâu, Đỗ Bá Trọng!

Lòng bàn tay Đỗ Bá Trọng đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Sau khi ông đứng ở phía trước thảm đỏ liền khẽ gật đầu với Lão Mã một cái. Hai người cùng nhau chờ đợi Lục tiên sinh.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

Không lâu sau.

Lục Bình tiến vào trong sảnh chính.

Lão Mã đẩy Phật gia cùng Đỗ Bá Trọng đi lên nghênh đón đối phương dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đồng thời cung kính chào hỏi.

Tại sảnh chính ở tầng thứ hai.

Trước lan can hoa mỹ.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục cầm ly rượu vang trên tay, nhìn về phía một màn trước cửa.

"Các người đứng lên đi.”

Đi vào trung tâm văn hóa Hồng Kông.

Tòa nhà này chính là nơi hội tụ nhiều quyền‌ quý nhất trong đêm hôm nay.

Bên ngoài trung tâm văn hóa, có hơn chục triệu dân mạng đang chú ý tới cuộc thịnh yến này. Người biết chuyện thì tính toán qua qua, nếu như cầm một viên gạch ném vào bên trong thì có lẽ sẽ có thể đập trúng hai người phú hào có gia tài hàng tỷ, hoặc là một người có gia tài chục tỷ trở lên!

Các Thiên Vương Thiên Hậu trong giới giải trí đều chỉ là người thuộc tầng lớp thấp nhất của buổi dạ yến này mà thôi.

Lục Bình dừng bước lại. Ngay từ đầu anh đã nhận ra được bầu không khí vi diệu ở bốn phía. Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn quanh bốn phía. Sau khi nhìn xung quanh một vòng, anh liền thu hồi tầm mắt lại.

Lục Bình nhìn về phía hai người vẫn còn đang hơi khom người với mình, vừa cười vừa nói.

"Phật gia, chào buổi tối." Lục Bình ôn hòa nhìn về phía Phật gia trước xe lăn.

Ánh mắt anh hơi dừng lại.

------

Dịch: MBMH Translate