Chương 769 Xì Gà Xử Nữ!
Anh thu hồi ánh mắt, hít vào một hơi thật sâu, rõ ràng cảm nhận được mùi vị cực nóng và khắc nghiệt. Ánh mắt anh không khỏi đảo quan căn phòng chỉ huy rộng lớn trước mặt một cía, hàng ngàn nhân viên công tác đều không dám dừng công việc trong tay lại một giây nào.
Sau khi bữa tiệc dạ yến bắt đầu, các thám tử, đặc công của tổ giám thị thế giới của chính phủ và Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh, cùng các bên khác đều không ngừng bận rộn cho khâu cuối cùng..
Đội ngũ các bên đã chuẩn bị trước cho tình huống tồi tệ nhất.
"Nói một chút đi."
"Còn có mấy nhà chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn."
Tại văn phòng ở tầng cao.
Q liếc qua hình ảnh trước máy vi tính. Anh căn bản là không có để một màn này ở trong lòng. Tồn tại như Lục tiên sinh sao có thể bị một cái liếc mắt chấn nhiếp được chứ.
Anh nhìn về phía thư ký, trầm giọng hỏi.
"Ừm." Q cẩn thận lắng nghe, sau đó đáp một tiếng.
Tại nơi không nhìn thấy, không sử dụng vũ khí hay là lây nhiễm máu tươi thì lại cất giấu càng nhiều hung hiểm hơn, nó chân chính quyết định đáp án ở trên mặt nước.
"Nói với bọn họ, thuyền của chúng ta đã đến cảng." Giọng nói Q lạnh như băng.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, tôi giới thiệu cho ngài một chút."
"Vị này là —— "
"Danh tiếng của Lý tiên sinh như sấm bên tai, ai mà chẳng biết."
Lúc này, các gia chủ vọng tộc hàng đầu đã lấp đầy khu vực bàn tròn.
Bọn họ đều hơi dừng chân một chút.
Thư ký Hạ Tranh Trân mặc sườn xám màu đỏ mang theo ý cười nhạt, nhìn về phía Lục tiên sinh ở trước bàn.
Lục Bình hít sâu một hơi, sau đó đứng lên.
Gia chủ của mười vọng tộc đứng đầu Hồng Kông, bao gồm cả hai người mà Lục Bình từng tiếp xúc qua là Phùng gia Phùng Đức Khanh và gia chủ Hoắc gia. Ngoại trừ mười người này, còn có năm vọng tộc đến từ Macau và Dương Thành, cùng với Liễu Loan Hùng, người có giá trị bản thân chỉ ở dưới mười tập đoàn lớn kia, giá trị tài sản vượt qua trăm tỷ.
Đội ngũ này tổng cộng có mười sáu người.
Lục Bình thản nhiên đi tới trước mặt đám người, nở nụ cười, hơi gật đầu.
Hạ Tranh Trân lên tiếng giới thiệu cho Lục Bình và Lý Dụ Đồng.
Lục Bình chỉ cười đáp lại.
Cùng lúc đó, anh nhớ lại thông tin về người này, gia chủ của vọng tộc Lý gia đứng đầu Hồng Kông, Lý Dụ Đồng có thể xem như là người giàu nhất Châu Á, con số thống kê đơn giản đã vượt qua một ngàn tỷ. Khi Lục Bình vẫn chỉ là một người bình thường thì danh tiếng của đối phương đã như sấm bên tai. Bởi vì cái gọi là "một năm một nhà giàu, trăm năm Lý Dụ Đồng" cũng không phải chỉ là thuận miệng.
"Lý tiên sinh." Lục Bình nở nụ cười xán lạn, đưa tay ra với Lý Dụ Đồng.
Dưới đáy lòng không khỏi cảm khái, những người giàu có này chỉ cần dậm chân một cái thôi thì toàn bộ thế giới đều sẽ bị chấn động theo.
"Lục tiên sinh, tôi rất vui khi ngài có thể tới tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay.”
"Tôi nghĩ, chúng ta sẽ cùng trải qua một đoạn thời gian khó quên."
Lý Dụ Đồng tầm 70 tuổi, nhưng lại không hề có chút dáng vẻ của tuổi già nào cả. Ông đeo kính mắt, đứng thẳng người. Ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Lục Bình, bình tĩnh nói.
"Làm phiền Lý tiên sinh rồi.”
Lục Bình giống như là không nghe ra ý tứ cất giấu trong lời nói của đối phương, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Lý Dụ Đồng, đáp lại.
Sau khi thu tay lại, nụ cười của anh càng sáng lạn hơn một chút, lần nữa nói một câu:
"Tôi rất chờ mong."
Ánh mắt Lý Dụ Đồng ngưng tụ lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Bình.
Ông không có trả lời, mà là cất bước đi thoáng qua, ngồi xuống ở trước bàn tròn.
"Phùng tiên sinh, nghe danh đã lâu."
Lục Bình cười nhìn về phía người đứng ở vị trí thứ hai, chính là Phùng Đức Khanh đã từng gặp mặt. Trên gương mặt nhã nhặn hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào, giống như là lần đầu tiên gặp mặt, cười nói.
"Trên đường Lục tiên sinh đến đây hình như đã trải qua chuyện gì đó."
"Luôn có một số côn đồ không ra gì, động một tí liền muốn hủy diệt tất cả."
Phùng Đức Khanh đã hơn 80 tuổi, tóc bạc trắng, tay chống quải trượng, nhìn về phía bàn tay và góc áo dính máu của Lục Bình, bình thản nói.
Lục Bình cười khẽ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
Giọng nói không cao không thấp vang lên ở bên tai các vị đại lão. Câu nói này lập tức khắc sâu vào trong lòng các vị gia chủ vọng tộc ở đây, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.
Sau đó, Lục Bình lần lượt bắt tay với từng đại lão, hoặc là trò chuyện đôi lời.
Cuối cùng, mọi người đều ngồi xuống với những suy nghĩ khác nhau trong lòng.
⚝ ✽ ⚝
Năm chiếc bàn tròn, hai vị gia chủ Lý gia Lý Dụ Đồng và Quách Thế Huân của Quách gia ngồi tại vị trí trung tâm nhất, mỗi bàn của bọn họ đều có bốn người.
Ba bàn còn lại phía sau đều chỉ có ba chỗ ngồi, để trống vị trí đối diện với sàn đấu giá.
"Hà gia Macao."
"Văn gia Dương Thành."
Nụ cười nhạt trên gương mặt Lục Bình không hề thay đổi, nhìn về phía hai người trước bàn, tin tức tương ứng đồng thời hiện lên ở trong não.
------
Dịch: MBMH Translate